Trở về trường xưa nhân kỷ niệm 80 năm ngày thành lập Đoàn TNCS Hồ Chí Minh, lòng không khỏi bồi hồi, xúc động, nhớ lại cả một quãng thời gian đã trải qua với biết bao nhiêu kỷ niệm. Gặp lại thầy cô, gặp lại mái trường, xa lâu rồi mà vẫn rất đỗi thân quen như thể tất cả cuộc sống đã bắt đầu từ đó.
9 năm trôi qua, mái trường vẫn thế, vẫn những hàng cây, vẫn những con đường, vẫn cái mộc mạc, giản dị của một nơi kỷ niệm. Chỉ thấy thiếu vắng bóng dáng của thầy cô cũ, chỉ thấy thiếu vắng bạn bè, thiếu vắng ngày xưa. Nhìn lớp học sinh hôm nay háo hức với những vũ điệu thần tiên, với những bước nhảy xì tin đầy hấp dẫn, mới thấy ngày xưa đã qua rồi, đâu còn cái ngập ngừng, do dự, e thẹn, vụng về của thuở trước. Rôm rả trong những câu chuyện xưa được nhắc lại, bên những thầy cô cũ, tôi thấy như mình đang trở lại với gia đình của mình với ắp đầy những kỷ niệm mộng mơ. Chợt thoáng bâng khuâng tôi nhìn về khu lớp học cũ, như thầy ùa về bóng dáng của kỷ niệm mà sao không thể kéo lại gần hơn, không thể ủ ấm lại bầu trời hạnh phúc.
Tâm sự với thầy cô giáo cũ về cả một quãng thời gian gắn bó, nhiều câu chuyện để kể, nhiều ký ức để soi lại, nhiều niềm vui, nỗi buồn chợt dâng lên trong khoé mắt. Tôi thấy như mình còn nặng nợ lắm với mái trường ấy. Chính nơi đây, đã chắp cánh cho tôi biết bao ước mơ. Nhìn những bạn học sinh hăm hở với những câu hỏi giao lưu theo chủ đề "Khi tôi 18" do Đoàn Trường tổ chức mới thấy nét hồn nhiên của tuổi hồng. Bao ước mơ giản dị được mang đến chương trình như một sự sẻ chia đầy ấm áp. Tôi vẫn thấy nao lòng với một câu hỏi của một bạn đoàn viên học sinh: "Em có ước mơ được trở thành hiệu trưởng như thầy. Vậy em xin hỏi có trường nào đào tạo hiệu trưởng không ạ". Câu hỏi tưởng như giản đơn mà lại thật khó trả lời. Tôi cười tế nhị dưới hàng ghế đại biểu: "Có ai đánh thuế ước mơ đâu?". Thầy giáo cũ của tôi ngồi bên cạnh thì bảo: "Sao không mơ thành Thủ tướng Chính phủ hay Chủ tịch nước?". Vui lắm những sự hồn nhiên, vui lắm cái mộng mơ của thời áo trắng. Tuổi 18 đẹp xiết bao và đáng nhớ biết nhường nào.
Cũng trong buổi giao lưu này, tôi thực sự ngạc nhiên với những điều đã diễn ra. Vui tươi, đầm ấm mà vẫn ắp đầy kỷ niệm. Thay cho lời phát biểu của lãnh đạo Đoàn cấp trên, tôi gửi tới thầy cô và buổi lễ bài hát "Tháng sáu mùa thi". Thật bất ngờ khi điều đó nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của tất cả thầy cô và đoàn viên học sinh tại buổi lễ. Mọi người động viên với tình cảm chân thành và vui biết bao nhiêu.
Chương trình giao lưu "Khi tôi 18" sau buổi lễ thực sự đã trở thành ấn tượng, thành dấu ấn không thể nào quân cho những thế hệ học sinh hôm nay.
Tôi ra về, lòng vẫn vấn vương với tình cảm chân thành từ nơi ấy. Và kỷ niệm lại ùa về náo nức trong tim.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét