Lần đầu tiên để vợ đi chơi một mình sang nhà ngoại và ở nhà gặm nhấm mấy cái cảm giác gai gai khó chịu trong người.
Ngày hôm nay đen đủi khi tỉnh dậy đã mất hứng, lòng cứ mông lung làm sao? Nhiều khi thật khó giải thích cho cảm giác.
Dạo này hay nghiền internet đến nỗi vợ phải bực mình. Mà internet là gì? Là mấy cái trò chơi trên mạng của trẻ ranh và lại còn cả mấy bộ truyện tranh duy nhất đọc từ trước tới nay - dũng sỹ hecman giờ dở chứng muốn đọc lại. Giống như mình đang trẻ ra để thấy mấy cái vặt vãnh đó hay hơn nhiều cuộc sống nhiều những nỗi buồn. Thế là ngồi dán mắt vào màn hình máy vi tính, nhiều khi quên ngủ. Vợ thì đã quá quen với việc ngủ sớm, chẳng thể nào thức cùng.
Chẳng biết phải đi chơi một mình vợ có hậm hực vì thực ra từ ngày cưới nhau về, lúc nào vợ chồng mình cũng như hình với bóng, chẳng tách nhau bao giờ. Ấy thế mà hôm nay, mỗi người một nơi. Mấy hôm trước cũng đã xảy ra một tình trạng tương tự. Chồng hẹn hò, vợ hứa hẹn rồi vợ nghiện ngủ hơn đi chơi với chồng nên để chồng một mình đến cuộc hẹn với bạn bè. Vậy là đây là lần thứ hai chứ không phải là lần đầu tiên? Chắc vợ bực mình lắm vì cái mặt buồn thiu của chồng từ sáng đến giờ mà nguyên nhân chắc vợ cũng chẳng thể nào biết được vì nó bắt đầu từ một cái việc nhỏ nhặt đến vụn vặt. Với cái tâm trạng này chồng không thể nào đi chơi được vì như thế chỉ làm cho cuộc đi chơi mất đi sự thú vị mà thôi. Ở nhà vẫn là thượng sách.
Mình ít thấy người con gái nào chăm chồng hơn vợ mình, chí ít là chưa có cơ hội được chứng kiến. Chính điều đó luôn làm cho mình cảm thấy một cảm giác bị phụ thuộc rồi đôi câu cằn nhằn của vợ cũng dễ làm cho mình đang vui lại trở nên bực mình. Tính mình là thế: Khó chiều.
Hiện tại lúc này mình đang sống với cái cảm giác rất giống với hồi chưa lấy vợ. Chẳng buồn nghĩ đến điều gì! Cứ sống riêng theo cách của mình một cách đã sướng.
Hơn 7 tháng kể từ ngày cưới nhau, nhiều mâu thuẫn đã lên đến đỉnh điểm để cho những sự phát triển được nảy nở. Vợ mình hiền nên mình hay bắt nạt nên thường là người chịu thua. Đi xem bói, người ta bảo mình và vợ là xung khắc với nhau về mệnh nhưng không có gì to tát lắm. Có lẽ đúng. Vợ bảo, chồng chẳng bao giờ chịu nhường vợ. Mà đâu có hẳn thế, với vợ mình mát tính một cách kỳ quặc, dỗi đấy rồi lại quên ngay trong tích tắc, chỉ cần vợ đừng để cho những hờn dỗi đấy có cơ hội lớn thêm bởi những câu chen ngang tai hại.
Rất nhiều khi đã nghĩ đến chuyện làm thế nào đó để giảm bớt đi cái tôi trong người cho vợ "đỡ khổ" nhưng than ôi, cái nghệ sỹ nửa mùa làm mình có trái tim nửa người nửa thú. Bất trị.
Dạo này thấy vợ lúc nào cũng ôm lấy cái cuốn nhật ký cũ viết về cái mối tình đầu. Tò mò, thắc mắc đọc trộm nhật ký của vợ, thấy vợ cũng chẳng khác mình là bao. Cái mô típ ấy giống hệt nhau. Không thấy buồn, ghen tuông mà chỉ thấy kỳ lạ. Vợ cũng hay hí húi đọc trộm nhật ký của mình viết về những mối tình đã qua rồi thi thoảng trong câu chuyện hàng ngày trích ra nguyên văn những lời mình đã từng viết cho người khác. Thấy mà vui. Quá khứ lúc ấy đã thành động lực cho hiện tại trở nên tốt đẹp. Chuyện nhà mình lạ thật?
Nhà mình đã bắt đầu mong có một thành viên thứ ba. Cưới nhau hơn 7 tháng rồi mà vẫn "im như thóc". Mình không trách vợ vì "không dám đẻ", chỉ thấy đôi chút băn khoăn khi lúc muốn đẻ mà hạt lúa vẫn chưa nảy mầm. Mong sao không trở thành mối lo lắng sau này. Thầy bói cũng bảo, chẳng có gì phải lo, nhà mình con cái sẽ đề huề, hạnh phúc. Thế là yên tâm, sống, lao động và học tập chờ đến ngày hái quả.
Cuộc sống của gia đình mình hiện tại cảm thấy rất ổn. Ngoài mấy câu chuyện vặt vãnh kia ra thì vợ chồng đã có những tiếng nói chung rất thuận lợi. Đồng lương tích cóp của hai vợ chồng cũng đủ để đảm bảo cho một cuộc sống tương đối ổn định. Với mình như thế đã là hạnh phúc. Vợ vẫn luôn coi gia đình là quan trọng nên dành hết tâm sức để vun đắp cho nó. Mình cảm thấy yên tâm và vững lòng để làm việc xã hội. Vợ vẫn hay cười bảo: Anh chỉ giỏi ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng thôi. Đúng thật, cái xã hội chủ nghĩa này không có những người như mình tin chắc nó nát bươm từ lâu rồi và mình tin còn có nhiều người như mình để cho cuộc sống này vẫn còn có rất nhiều cái đáng để sống mà tận hưởng. Bỏ qua một bên những cái buồn thì cái vui của cuộc sống đã làm chúng ta tăng thêm tuổi thọ. Mình vẫn luôn thấy mừng vui vì cuộc sống của mình đôi lúc đã có ích cho người khác dù rằng, nhiều khi mình đã chịu thiệt thòi vì niềm vui của người khác.
Đêm qua lướt blog, thấy cậu em cùng học hồi đại học (chính xác là ông anh nhiều tuổi hơn mà học lớp dưới nên thành cậu em) có một phương châm hành động rất giống với phương châm của mình sờ sờ trên dòng giới thiệu về blog: "Niềm vui của người khác là hạnh phúc của tôi". Nó rất giống với cái câu mà mình điên rồ để tâm đắc: "Người hạnh phúc nhất là người đem lại hạnh phúc cho số đông người nhất". Thế là mình thấy, mình đâu có lạc lõng ngoài nhân gian. Cậu này đã từng cùng đi tình nguyện với mình trên Thái Nguyên hồi còn là sinh viên, từng ăn cùng, ngủ cùng, sống cùng nhau, mình hiểu rất rõ về cậu ấy. Cậu ấy đã, đang và luôn cố gắng sống theo phương châm sống kia. Đừng ai nói cậu ấy gàn dở hãy nên trân trọng để mà nhìn thấy tầm vóc của người ta.
Không hiểu tại sao giờ đây mình lười làm việc nhà. Ỷ vì có vợ nên đâm ra lười. Vợ không điên tiết mới là lạ. Thế mà có mỗi việc giúp vợ toại nguyện được vào làm ở nhà nước mà mình chưa thể làm được. Mình đang phụ thuộc vào vợ mình quá nhiều. Thực sự là mình đã không muốn vợ từ bỏ một chỗ lương cao để vào làm trong nhà nước với đồng lương ít ỏi mà ít có cơ hội thăng tiến. Nhưng khuyên mãi vẫn không từ bỏ được cái ý nghĩ đó của vợ. Mẫu người của vợ thích ở trong những nơi thực sự yên ổn, ít giông bão. Chẳng biết giúp vợ thế nào, chỉ biết động viên gắng làm tiếp rồi sẽ quen và cảm thấy yêu công việc hơn.
Tản mạn đôi câu chuyện về cuộc sống gia đình nhân lúc vợ vắng nhà, những ai đọc được nếu có gì phật ý xin được lượng thứ. Mình vẫn đang chờ vợ mình về... Đột nhiên thấy nhớ vợ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét