Lại một đêm nữa bồn chồn và khó ngủ. Biết nghĩ gì trong những giây phút này. Chỉ có một mình mình thôi, một mình đối diện với cái mệt mỏi sau một ngày làm việc, một mình đối diện với bóng đêm, với một sự lo lắng mong manh nào đó. Thời gian cứ chầm chậm trôi để làm đổi thay bao thứ. Hạnh phúc đã đến rồi đứng im không di động. Lòng người có nhiều những giây phút bâng khuâng chẳng biết bởi điều gì.
Mọi thứ vẫn đang diễn ra bình thường, bình thường như chính những gì nó vẫn diễn ra bấy lâu nay. Muốn một cái gì đó không bình thường ập đến để thấy cuộc sống đỡ đôi chút tẻ nhạt. Đã lâu lắm rồi không viết nổi một câu thơ, đã lâu lắm rồi không học được một bài hát mới, đã lâu lắm rồi không vẽ tranh, không đánh đàn. Hình như ta đang quên đi những miền sâu thẳm của tâm hồn mình để giờ thấy nó nông nổi và hời hợt lắm.
Lang thang vào những miền dĩ vãng, bắt gặp đôi chút kỷ niệm còn vương sót lại. Có bóng dáng của một người thân giờ đã xa, có một tiếng ca đã từng thánh thót thành chua chát. Vợ nói, ngày đầu nghe chồng hát thấy hay đến lạ, giờ tầm thường, nhạt nhẽo chẳng muốn nghe. Thấy buồn buồn nhưng đúng. Thế là chẳng còn hát cho riêng vợ nghe. Chỉ hát đôi lúc khi thấy lòng trống trải. Hát cho riêng mình và cho những kỷ niệm đẹp đã trôi đi vào quá khứ. Hình như đã qua rồi một thời mộng mơ, đã xưa lắm rồi một mảnh vườn tình ái?
Lúc này ta thèm được đứng trước biển, khoanh tay trước ngực nhìn về phía xa xăm và lắng nghe tiếng thì thầm thân thương của biển. Ta đã từng yêu biển đến say đắm kể cả khi chưa một lần gặp biển bao giờ. Có cảm giác như chỉ khi đứng trước biển mới thấy hiểu hơn cuộc đời, thấy mình nhỏ bé và giản đơn hơn biển nghìn lần. "Yêu em dù bão giông, yêu em dù biển không có sóng", có một câu hát như thế. Lẽ nào đúng?
Buồn lắm khi nghĩ về hiện tại và tương lai. Những ngày đã qua đều rất đẹp, sao không viết tiếp những phút giây thần thánh?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét