Nên duyên phải phận
Gọi em một chuyến đò đêm
Khách sang sông để đi tìm cố nhân
Biết người xưa có còn không
Qua đêm tối với bão bùng biết đâu
Trải qua mưa nắng dãi dầu
Thời gian vàng úa, nỗi sầu trắng vai
Tình cờ ta gặp nhau đây
Nên duyên phải phận cho đầy túi thơ
Nỗi buồn được sẻ làm tư
Niềm vui chia tám, tương tư vẹn tròn
Chữ Duyên se lấy chữ Tình
Chữ Yêu se lấy đôi mình chẳng xa
Trăng, em và thủy chung
Trăng nỡ vô tình soi sáng đêm thâu
Đường em vắng anh trăng thành vô nghĩa
Bên bạn trăm năm đâu quên tình cũ
Mây vốn đa tình còn trăng thủy chung
Em là vầng trăng đi qua đời anh
Cứ ngỡ vô tình mà thủy chung mãi mãi
Rót chén ly bôi sầu lên ngai ngái
Mây bồng bềnh còn trăng lặng im
Người xưa đã xa xin đừng nhắc tên
Cho mây bẽ bàng, cho trăng thôi hát
Đường trần em đi trăng thu bát ngát
Trăng là em hay trăng là thủy chung?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét