Vợ đang ngủ sau một tuần làm việc mệt mỏi. Đêm cuối tuần hắt hiu cùng nghĩ về tương lai phía trước. Đời vẫn dài như những nỗi mong chờ. Ai biết sau này sẽ ra sao, chỉ biết từng giây sống cố sống sao cho tốt. Bao thay đổi đã đến kể từ ngày lập gia đình. Ít "bờ lốc, bờ loác", ít những buổi đi chơi tối, ít những phút giây lãng mạng, ít những phút lắng mình trầm tư, ít tiền điện thoại mà cũng đỡ tiềng xăng...Cuộc sống hôm nay đang bắt đầu với niềm hạnh phúc gia đình và những mối lo toan về một cuộc sống thật.
Nhìn cảnh vợ vất vả cho công việc ở công ty rồi lại công việc của gia đình, thấy thương. Muốn tự tay giặt bộ quần áo đỡ vợ, vẫn ngại mọi người xì xèo "máy giặt" hỏng rồi sao? Muốn vào bếp nấu cơm thay vợ nhưng chẳng mấy khi đi làm về trước vợ. Muốn mỗi sáng dậy thật sớm để đỡ đần vợ vài việc lặt vặt nhưng trời lạnh nên mải còn ngủ nướng. Muốn thi thoảng mang đến cho vợ vài sự bất ngờ nhưng dần dà nhiều việc mà quên đi không nhớ... Thấy vợ vất vả nhiều mà lòng thương khôn nguôi. Vợ vẫn nói sao xã hội đề cao bình đẳng mà người phụ nữ vẫn phải chu toàn mọi việc từ việc xã hội đến việc gia đình? Vợ vẫn muốn được làm con trai để không phải giặt quần áo, không phải nấu cơm, không phải dậy sớm hàng ngày. Nhưng, trời bất công cho là phận nữ. Biết làm sao, duyên đã định, phận đã an bài, mong muốn đến những sự thay đổi không còn cách nào khác ngoài việc vượt qua được những rào cản thực tế.
Từ ngày lấy vợ, trung bình mỗi tháng tăng 2 kg. Ai cũng bảo béo và trắng ra trông thấy. Đôi lúc ích kỷ đổ cho là làm công tác thanh niên nên trẻ ra, vui vẻ nên béo lên. Quên mất vợ sớm hôm nâng miếng ăn giấc ngủ. Đôi lúc nghĩ lại thấy thẹn. Việc duy nhất làm được cho vợ là hàng ngày dắt xe cho vợ lên ngõ và khi vợ đi làm về thì cất xe giùm vợ. Vậy mà cũng có lúc vẫn ích kỷ khi nghĩ tiếc cảm giác ấm nồng trong chăn mỗi buổi sáng sớm. Vợ muốn vào nhà nước làm việc để có nhiều thời gian chăm sóc cho chồng con. Thấy tiếc nên khuyên vợ làm tiếp doanh nghiệp vì mức lương đang hậu hĩnh. Vợ buồn lòng chấp nhận. Chồng thành người ích kỷ và dựa dẫm vào vợ quá nhiều. Loay hoay cả buổi chiều, hai vợ chồng chuẩn bị bữa cơm đãi gia đình trong ngày chủ nhật tụ họp, vợ nhiều việc làm không xuể, "chắp tay chỉ đạo" đôi câu mà đã lo vợ làm sếp trong nhà nên dập tắt bằng vài câu gắt gỏng. Thật là gia trưởng?! Vợ chưa muốn sinh con vì lo cho những quãng thời gian nuôi con khó khăn trong điều kiện kinh tế gia đình eo hẹp. Có lúc giận dỗi, mặt nặng như chì, bảo sao không đẻ, đêm nằm mỗi người quay về một hướng... Nhiều lúc giục vợ thi thoảng sang nhà ngoại mà chơi thăm mẹ đẻ, vợ không đi, tưởng lý do gì, vợ bảo, muốn chồng đi cùng, nhưng chồng bận quá. Biết vợ đôi lúc buồn hiu khi nghĩ về bố mẹ đẻ với nhiều những nỗi khó khăn, chẳng động viên được câu nào, chỉ để cho mọi chuyện lẳng lặng trôi vào cuộc sống...
Nghĩ thương vợ mà lòng chưa định hình và cắt nghĩa khái niệm tình thương. Chỉ thấy dần yêu vợ nhiều hơn sau những hy sinh thầm lặng của vợ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét