Anh đã lắng nghe những câu chuyện vu vơ em kể
Có những diệu kỳ, mật ngọt và sâu lắng của mối tình đầu
Không có biển như lòng anh
Không có những nốt nhạc sầu làm nên những đoản khúc
Bài ca ấy, em dành cho quá khứ
Một quá khứ đã qua nhưng chẳng bao giờ mất đi
Quá khứ ấy cứ đeo đẳng mãi em trong ý nghĩ
Trong cả giấc ngủ, trong cả những nỗi mong chờ
Năm tháng phủ mờ những lớp bụi thời gian
Nhưng chưa bao giờ làm trần trụi đi một miền cổ tích
Chàng hoàng tử và nàng công chúa
Cưỡi ngựa đi trong cánh rừng
Nhặt từng cánh hoa rơi
Thấy cuộc đời đẹp lắm
Không muốn rời xa
Nhưng tất cả đó chỉ là miền cổ tích
Hiện tại khắc nghiệt hơn nhiều những câu chuyện vu vơ
Em đã băng mình qua miền quá khứ
Trở về với thực tại
Trong vòng tay của một người hay hờn dỗi
Vui buồn vu vơ, cảm xúc như những làn gió thoáng qua
Vẫn không thể nào quên được quá khứ đã đi xa
Vì nơi đó nàng công chúa luôn thấy mình hạnh phúc
Yêu thương hết mình
Hy sinh hết mình
Cống hiến hết mình cho tình yêu mới
Mà vẫn thấy có những gì chới với ngoài tầm tay
Anh không biết làm sao cho hết cảm giác này
Cảm giác anh đã nghẹn trong nỗi buồn khó nói
Đến bên nhau trong những phút giây vội
Ai cũng tự hỏi mình: Đúng hay sai?
Có đúng hay sai liệu ai giải được đây
Khi hạnh phúc không bắt đầu từ quá khứ
Hạnh phúc với anh luôn bắt đầu từ sự tha thứ
Bỏ qua những lỗi lầm để viết tiếp tương lai
Có bao giờ anh đã quá sai
Khi đặt em vào những cảnh dở cười dở khóc
Mình về bên nhau chưa đầy cái chớp mắt
Mà sao những khoảnh khắc dỗi hờn biến mình thành những đứa trẻ thơ ngây
Chỉ có trẻ con mới hờn dỗi như mây
Đỏng đảnh như gió đa tình
Nóng bỏng mà hời hợt như mặt trời nảy lửa
Anh muốn cùng em nói chuyện tương lai
Nơi hạnh phúc đang đón chờ phía trước
Chúng ta chẳng khác nhau gì
Giống nhau dễ thành cay đắng
Nhưng
Thuốc đắng giã tật
Sự thật đôi khi biến niềm vui thành nỗi buồn trong ánh mắt
Anh sẽ phải quên đi những phút giây cay đắng
Để ngọt ngào cùng với thời gian
Đánh thức tấm lòng bao dung
Giết chết sự ích kỷ luôn hằn sâu trong con người xấu xa, tội lỗi
Anh muốn chứng minh tình yêu là vô tội
Chỉ có sự ích kỷ của con người mới làm hoen ố thời gian
Hãy thứ tha cho anh những phút giây lỡ làng
Những khoảnh khắc đã làm em bồn chồn lo lắng
Em đã về trong anh như ánh sáng
Của tia nắng ban mai
Của hạnh phúc mong chờ
Sao không viết thêm những khúc nhạc dịu êm
Sao không ca thêm những bài ca say đắm
Ta đã bên nhau - hạnh phúc là gia tài quý lắm
Vợ hãy cười ngắm ánh mắt chồng yêu
Bỏ đi em những quá khứ đìu hiu
Thi thoảng làm cho em khắc khoải
Anh rất sợ những phút giây vu vơ như em nói
Sâu sắc một đời, dại dột trong phút giây
Anh không muốn đánh mất em trong cuộc đời này
Dù kiếp sau anh có được luân hồi sang phận khác
Sống cố gắng cho hạnh phúc trước mắt
Vì mỗi quyết định đời mình là một nấc thang
Nó có thể đưa ta lên cao
Hay đẩy ta xuống dưới
Thiên đàng hay địa ngục
Chỉ cách nhau bằng đôi phút dỗi hờn
Anh đã tỉnh ra khi anh em mình nói chuyện nhiều hơn
Khi đọc những dòng em biết
Buồn đấy
Lo lắng đấy
Nhưng không là dấu chấm hết
Nó là dấu chấm than để anh thấy cần trách nhiệm hơn với cuộc sống gia đình
Trân trọng mãi nhé em
Những cố gắng không dừng lại
Giữ hạnh phúc bên mình bằng sự thiện chí và tình yêu
Cảm xúc dâng lên muốn nói rất nhiều
Nhưng ngôn ngữ không thể thay lòng đa cảm
Đừng trách anh chỉ nói hay, làm dở
Cống hiến quá nhiều cho xã hội nhiễu nhương
Anh là một công dân rất đỗi bình thường
Cũng cơm áo gạo tiền
Cũng mơ về mái ấm
Đừng trách anh quên đi những bổn phận
Của người chồng, người con, của người bố tương lai
Anh sẽ gắng hơn trong công việc mỗi ngày
Cố không về muộn để em buồn, chờ đợi
Cố không để mâm cơm nhà mình lạnh nguội
Vì anh thèm bát cơm dẻo, canh ngon
Bố mẹ mình đã vất vả bao năm
Lo cho anh và em thành người nên phận
Gắng sống sao cho đời không oán trách
Mọi việc bắt đầu từ việc xây tổ ấm gia đình
Đừng nhắc nữa ngày hôm nay
Cái ngày em vu vơ viết vài câu anh không hiểu
Cái ngày em nói em cần tình yêu của anh nhưng vẫn thấy trống vắng vô bờ
Đó là ngày em rất xa anh
Ngày em hiểu tình yêu anh dành cho em
Nhưng em luôn muốn nhiều hơn thế
Em so sánh chuyện hôm nay và quá khứ
Cái nào đẹp hơn
Cái nào xấu hơn
Anh đã rất buồn khi nghĩ về em
Trong phút giây em thấy mình lạc lõng
Như giữa hố đen tình yêu vô tận
Em là vô biên, em chẳng là gì
Không chiều cao, chiều rộng, chiều sâu
Em tồn tại trong tình yêu của anh như những điều vô nghĩa
Dù nó chỉ là khoảnh khắc mong manh thôi em nhé
Nhưng rơi vào rồi thật khó bước ra
Anh sẽ quên cái giây phút mới qua
Cái giây phút anh thấy mình kém cỏi
Nhắm mắt, hít sâu, thở hơi nông nổi
Gạn sạch lòng mình để tìm lại em
Tình yêu đâu có năm
Đâu có nuối tiếc trong nhau
Đâu có đẹp xấu
Cứ để nó là hư vô em nhé
Đừng động tay vào mùa lá rụng dễ tàn phai
Viết bao nhiêu cũng chỉ câu chuyện này
Câu chuyện tình yêu không nghi ngờ, đố kỵ
Đừng trách anh vì anh luôn như thế
Vợ trách chồng thì ai trách nhân duyên
Viết đôi dòng cho lòng nhẹ nhàng thêm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét