Lần đầu tiên để vợ đi chơi một mình sang nhà ngoại và ở nhà gặm nhấm mấy cái cảm giác gai gai khó chịu trong người.
Ngày hôm nay đen đủi khi tỉnh dậy đã mất hứng, lòng cứ mông lung làm sao? Nhiều khi thật khó giải thích cho cảm giác.
Dạo này hay nghiền internet đến nỗi vợ phải bực mình. Mà internet là gì? Là mấy cái trò chơi trên mạng của trẻ ranh và lại còn cả mấy bộ truyện tranh duy nhất đọc từ trước tới nay - dũng sỹ hecman giờ dở chứng muốn đọc lại. Giống như mình đang trẻ ra để thấy mấy cái vặt vãnh đó hay hơn nhiều cuộc sống nhiều những nỗi buồn. Thế là ngồi dán mắt vào màn hình máy vi tính, nhiều khi quên ngủ. Vợ thì đã quá quen với việc ngủ sớm, chẳng thể nào thức cùng.
Chẳng biết phải đi chơi một mình vợ có hậm hực vì thực ra từ ngày cưới nhau về, lúc nào vợ chồng mình cũng như hình với bóng, chẳng tách nhau bao giờ. Ấy thế mà hôm nay, mỗi người một nơi. Mấy hôm trước cũng đã xảy ra một tình trạng tương tự. Chồng hẹn hò, vợ hứa hẹn rồi vợ nghiện ngủ hơn đi chơi với chồng nên để chồng một mình đến cuộc hẹn với bạn bè. Vậy là đây là lần thứ hai chứ không phải là lần đầu tiên? Chắc vợ bực mình lắm vì cái mặt buồn thiu của chồng từ sáng đến giờ mà nguyên nhân chắc vợ cũng chẳng thể nào biết được vì nó bắt đầu từ một cái việc nhỏ nhặt đến vụn vặt. Với cái tâm trạng này chồng không thể nào đi chơi được vì như thế chỉ làm cho cuộc đi chơi mất đi sự thú vị mà thôi. Ở nhà vẫn là thượng sách.
Mình ít thấy người con gái nào chăm chồng hơn vợ mình, chí ít là chưa có cơ hội được chứng kiến. Chính điều đó luôn làm cho mình cảm thấy một cảm giác bị phụ thuộc rồi đôi câu cằn nhằn của vợ cũng dễ làm cho mình đang vui lại trở nên bực mình. Tính mình là thế: Khó chiều.
Hiện tại lúc này mình đang sống với cái cảm giác rất giống với hồi chưa lấy vợ. Chẳng buồn nghĩ đến điều gì! Cứ sống riêng theo cách của mình một cách đã sướng.
Hơn 7 tháng kể từ ngày cưới nhau, nhiều mâu thuẫn đã lên đến đỉnh điểm để cho những sự phát triển được nảy nở. Vợ mình hiền nên mình hay bắt nạt nên thường là người chịu thua. Đi xem bói, người ta bảo mình và vợ là xung khắc với nhau về mệnh nhưng không có gì to tát lắm. Có lẽ đúng. Vợ bảo, chồng chẳng bao giờ chịu nhường vợ. Mà đâu có hẳn thế, với vợ mình mát tính một cách kỳ quặc, dỗi đấy rồi lại quên ngay trong tích tắc, chỉ cần vợ đừng để cho những hờn dỗi đấy có cơ hội lớn thêm bởi những câu chen ngang tai hại.
Rất nhiều khi đã nghĩ đến chuyện làm thế nào đó để giảm bớt đi cái tôi trong người cho vợ "đỡ khổ" nhưng than ôi, cái nghệ sỹ nửa mùa làm mình có trái tim nửa người nửa thú. Bất trị.
Dạo này thấy vợ lúc nào cũng ôm lấy cái cuốn nhật ký cũ viết về cái mối tình đầu. Tò mò, thắc mắc đọc trộm nhật ký của vợ, thấy vợ cũng chẳng khác mình là bao. Cái mô típ ấy giống hệt nhau. Không thấy buồn, ghen tuông mà chỉ thấy kỳ lạ. Vợ cũng hay hí húi đọc trộm nhật ký của mình viết về những mối tình đã qua rồi thi thoảng trong câu chuyện hàng ngày trích ra nguyên văn những lời mình đã từng viết cho người khác. Thấy mà vui. Quá khứ lúc ấy đã thành động lực cho hiện tại trở nên tốt đẹp. Chuyện nhà mình lạ thật?
Nhà mình đã bắt đầu mong có một thành viên thứ ba. Cưới nhau hơn 7 tháng rồi mà vẫn "im như thóc". Mình không trách vợ vì "không dám đẻ", chỉ thấy đôi chút băn khoăn khi lúc muốn đẻ mà hạt lúa vẫn chưa nảy mầm. Mong sao không trở thành mối lo lắng sau này. Thầy bói cũng bảo, chẳng có gì phải lo, nhà mình con cái sẽ đề huề, hạnh phúc. Thế là yên tâm, sống, lao động và học tập chờ đến ngày hái quả.
Cuộc sống của gia đình mình hiện tại cảm thấy rất ổn. Ngoài mấy câu chuyện vặt vãnh kia ra thì vợ chồng đã có những tiếng nói chung rất thuận lợi. Đồng lương tích cóp của hai vợ chồng cũng đủ để đảm bảo cho một cuộc sống tương đối ổn định. Với mình như thế đã là hạnh phúc. Vợ vẫn luôn coi gia đình là quan trọng nên dành hết tâm sức để vun đắp cho nó. Mình cảm thấy yên tâm và vững lòng để làm việc xã hội. Vợ vẫn hay cười bảo: Anh chỉ giỏi ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng thôi. Đúng thật, cái xã hội chủ nghĩa này không có những người như mình tin chắc nó nát bươm từ lâu rồi và mình tin còn có nhiều người như mình để cho cuộc sống này vẫn còn có rất nhiều cái đáng để sống mà tận hưởng. Bỏ qua một bên những cái buồn thì cái vui của cuộc sống đã làm chúng ta tăng thêm tuổi thọ. Mình vẫn luôn thấy mừng vui vì cuộc sống của mình đôi lúc đã có ích cho người khác dù rằng, nhiều khi mình đã chịu thiệt thòi vì niềm vui của người khác.
Đêm qua lướt blog, thấy cậu em cùng học hồi đại học (chính xác là ông anh nhiều tuổi hơn mà học lớp dưới nên thành cậu em) có một phương châm hành động rất giống với phương châm của mình sờ sờ trên dòng giới thiệu về blog: "Niềm vui của người khác là hạnh phúc của tôi". Nó rất giống với cái câu mà mình điên rồ để tâm đắc: "Người hạnh phúc nhất là người đem lại hạnh phúc cho số đông người nhất". Thế là mình thấy, mình đâu có lạc lõng ngoài nhân gian. Cậu này đã từng cùng đi tình nguyện với mình trên Thái Nguyên hồi còn là sinh viên, từng ăn cùng, ngủ cùng, sống cùng nhau, mình hiểu rất rõ về cậu ấy. Cậu ấy đã, đang và luôn cố gắng sống theo phương châm sống kia. Đừng ai nói cậu ấy gàn dở hãy nên trân trọng để mà nhìn thấy tầm vóc của người ta.
Không hiểu tại sao giờ đây mình lười làm việc nhà. Ỷ vì có vợ nên đâm ra lười. Vợ không điên tiết mới là lạ. Thế mà có mỗi việc giúp vợ toại nguyện được vào làm ở nhà nước mà mình chưa thể làm được. Mình đang phụ thuộc vào vợ mình quá nhiều. Thực sự là mình đã không muốn vợ từ bỏ một chỗ lương cao để vào làm trong nhà nước với đồng lương ít ỏi mà ít có cơ hội thăng tiến. Nhưng khuyên mãi vẫn không từ bỏ được cái ý nghĩ đó của vợ. Mẫu người của vợ thích ở trong những nơi thực sự yên ổn, ít giông bão. Chẳng biết giúp vợ thế nào, chỉ biết động viên gắng làm tiếp rồi sẽ quen và cảm thấy yêu công việc hơn.
Tản mạn đôi câu chuyện về cuộc sống gia đình nhân lúc vợ vắng nhà, những ai đọc được nếu có gì phật ý xin được lượng thứ. Mình vẫn đang chờ vợ mình về... Đột nhiên thấy nhớ vợ!
27 thg 12, 2012
Đổi thay
Thời gian trôi đi nhanh đến lạ kỳ, những bạn bè ngày xưa giờ đây đã có vợ, có chồng, có những gia đình riêng hạnh phúc. Lâu lắm rồi không gặp nhau để chuyện trò, tâm sự. Ai cũng đã có cho mình những mối lo toan riêng, còn đâu nữa những khoảnh khắc nhớ về nhau và dành cho nhau những tình cảm tốt đẹp.
Gần đây có dịp dự đám cưới của những người bạn cuối cùng trong lớp A3. Đám cưới Tiến - cậu bạn vui tươi, dễ gần mà nhìn quanh cũng chỉ có vài người bạn cùng lớp. Đám cưới Thu, Vũ Tươi chẳng ai đến dự. Đám cưới Nguyễn Hồng hời hợt đôi câu chào mời rồi bạn bè cũng mỗi người một ngả. Bạn bè đâu hết rồi? Mái nhà chung của chúng ta đâu rồi? Nghĩ cho cùng cuộc sống buộc phải như thế. Ai chẳng phải lo cho gia đình mình trước, chẳng phải lo cho cuộc sống của mình trước. Những việc của xã hội, của cái tập thể lớn hơn, hãy để sau đi khi gia đình chúng ta đã thực sự yên ấm, đủ đầy? Phải thế chăng cái quy luật lạnh lùng của cuộc sống?
Sắp đến 30-4, kỳ họp đã được định ra của những người chung ý tưởng. Ngày họp lớp liệu có ai về? Hay Ban Tổ chức lại ngậm ngùi rơi lệ khi bao nỗ lực cả nhân của mình vì tập thể đã trở thành bong bóng xà phòng? Ý định họp mặt đủ cả dâu rể các thành viên của Hội đồng niên lớp liệu có thực hiện được khi người thì mang bầu, người thì công tác xa, người thì bận rộn với cơm áo gạo tiền, người thì nhạt nhẽo không lo màng thế sự? Trả lời sao đây cho câu hỏi này. Bao cố gắng lâu nay cho mục tiêu những thành viên của lớp được xích lại gần nhau cũng khó thành quá đỗi. Nhiều khi thấy nản, muốn buông xuôi để tập trung cho cuộc sống thực tế và của riêng bản thân mình nhưng thấy sao điều đó ích kỷ quá, không đành lòng. Vẫn cứ muốn làm thật nhiều để những cái ngày xưa đừng bao giờ mất đi mà sẽ trở thành động lực cho tương lai tốt đẹp. Cứ nghĩ thế và thấy lòng thanh thản, thêm niềm tin vào cuộc sống, con người.
Ai cũng biết, lớp đông con gái là trăm những con đường. Muốn quy tụ lại thành một mối thì bản thân mỗi người không ai làm nổi. Đành chấp nhận một thực tại buồn. Nhìn các lớp khác họ đến với nhau chân tình lắm. Không cứ con trai, con gái, không cứ đã có vợ, có chồng, có gia đình riêng lẻ, vẫn đến với nhau nói cùng nhau bao câu chuyện cũ, để thấy tự hào về một quá khứ thoảng qua. Lớp mình liệu có bao giờ được như thế không? Thầy cô vẫn bảo chắc phải khoảng 10 - 15 năm sau ngày ra trường sẽ được. Nhưng năm nay cũng là năm thứ 9 rồi còn gì. Còn 1 năm nữa, liệu có thay đổi được gì cái tẻ nhạt của một bầu không khí đã được hâm nóng nhưng lại cho vào tủ lạnh.
Dù sao, vẫn muốn ngày họp lớp năm nay được tiến hành đông đủ, nhìn nhau cũng đủ ấm lòng, trong nhau thấy hạnh phúc mà lòng thêm thanh thản. Việc đó có khó không chẳng phụ thuộc vào ai hay chỉ tại một người. Tập thể được xây nên từ những cá nhân có tinh thần tập thể, một cánh én nhỏ chẳng làm nên mùa xuân. Hãy làm cho thế giới bớt cô quạnh hơn bằng những việc làm thiết thực. Đừng lạnh lùng và hãy biết sẻ chia...
Những hình ảnh dưới đây ghi dấu một bước đổi thay của lớp mình. Cùng nỗ lực và cố gắng để vun đắp tương lai tất cả mọi người nhé!
"Thôi hãy vui lên nhé. Mày hãy làm cho không khí của lớp sôi động thêm một chút. Dạo này học hành đì đẹt lắm. Tao lo cho mỗi người lớp mình lắm. Kỳ thi tốt nghiệp sắp tới rồi, chỉ còn có một tuần nữa thôi. Tao chúc mày làm bài tốt, vượt qua kỳ thi tốt nghiệp, đặc biệt là kỳ thi đại học sắp tới. Chúc mày thành công trên đường đời, trong tình yêu, sự nghiệp. Đừng bao giờ quên tao nhé. Hẹn ngày anh em nhóm bát quái tái ngộ"
(Trích lưu bút Trần Hữu Nam)
Tuổi học trò hay là những vần thơ
Mà cứ xa là dạt dào thương nhớ
Hay tại con tim cứ một thời để mở
Và đập cùng với những tiếng thời gian
Tuổi học trò sao mà yêu đến thế
Xa nhau rồi mới biết quý thời gian
Dòng lưu bút của tháng ngày viết vội
Nét chữ nhòe trong nỗi buồn chứa chan
"...Nhưng cuộc đời thật bất công. Nó đã không cho chúng ta được sống, học tập nhiều bên nhau, cùng nhau vui đùa, ... Cho đến những ngày cuối cùng này mình mới thực sự cảm nhận thấy tình bạn cao quý như thế nào và khi phải chia xa thì đau khổ ra sao. Nhưng T ơi, hôm nay chia xa thì ngày mai gặp lại và chắc rằng những ngày gặp lại của chúng ta sẽ không xa đâu T à. Và lúc đó, chẳng biết tình hình sẽ thế nào, còn nghẹn ngào nữa hay không, hay tính cách, phẩm chất của chúng ta đã thay đổi. Thôi thì những cái đó hãy quên đi để thời gian quyết định...
(Trích lưu bút Nguyễn Xuân Trung - Lớp trưởng)
Viết cho cậu mà tớ khóc.... Tớ chân thành chúc T thành đạt và đừng bao giờ quên tớ T nhé. Tớ sẽ mãi mãi nhớ cậu: một ca sỹ, một học sinh giỏi văn, một cán bộ Đảng. Tớ thích gọi cậu là cán bộ Đảng"
(Trích lưu bút Lê Thị Nga)
"Cuộc đời này là gì T ơi? Nó là sống, là phấn đấu, là cố gắng, là lo toan, trăn trở, là cái yêu, ghét, giận hờn, thương mến, hy vọng và tuyệt vọng... Cho tao cảm ơn và xin lỗi về tất cả những gì đã qua. Dù thế nào đi nữa đó cũng là những tháng ngày đẹp vô ngần chả thể nào có lại được nữa..."
(Trích lưu bút Nguyễn Mạnh Cường)
"Tớ rất yêu thích câu danh ngôn này: "Đừng sợ cuộc sống. Bạn hãy tin đời là đang sống và bản thân niềm tin này sẽ giúp bạn biến điều đó thành hiện thực" - Ugiemixo. Với bản lĩnh và nghị lực, tớ tin bạn sẽ vượt qua nó một cách dễ dàng"
(Trích lưu bút Lý Thị Ngọc Bích - Lớp trưởng)
"... Hôm nay là ngày 24/5/2002, là ngày mà nhà trường tổ chức làm lễ ra trường cho bọn mình. Cũng là ngày cuối cùng của cuộc đời học sinh. Chúng mình phải chia tay rồi. Tớ buồn lắm. Thời gian 3 năm học cũng khá dài thế mà tớ lại chưa được một lần nói chuyện với T, với các bạn nam trong lớp mình..."
(Trích lưu bút Đỗ Thị Mận)
"Hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta bên nhau. Mình rất buồn nhưng cũng lại rất vui. Muốn nói nhiều lắm nhưng cũng như T đã viết cho mình: Những gì thiêng liêng nhất, cao cả nhất nên cất giữ ở trong lòng"
(Trích lưu bút Đỗ Bích Hồng)
"...Cuộc đời này lắm những cái mà ta không thể hiểu nổi. Chúng ta còn quá non nớt. Nhiều khi lắm cái trong cuộc đời mình không muốn nó xảy ra chút nào nhưng cuộc đời vẫn cuốn ta theo nó. Dù có bản lĩnh nhưng nhiều khi mình chỉ hạn chế được ảnh hưởng của nó mà thôi..."
(Trích lưu bút Hoàng Văn Khải)
Tôi nhớ bạn tôi người bạn bốn phương
Giữa mùa hạ tưng bừng giờ học mới
Dòng lưu bút những tháng ngày viết vội
Cánh phượng hồng đọng bao nỗi yêu thương
"Thế là ba năm học cấp 3 của chúng ta cũng sắp qua đi. Mình không có những lời văn hoa mỹ miều để nói cùng cậu. Mình chỉ có thế nói rằng, cũng giống như cậu, mình rất nuối tiếc khi sắp phải xa trường. Thật buồn phải không cậu? Mặc dù bọn mình không cùng lớp với nhau nhưng đã gắn bó trong đội văn nghệ của nhà trường suốt 3 năm liền, tình cảm bạn bè vô cùng gắn bó. Thế là kể từ đây chúng mình sẽ không được hát cùng nhau, mỗi người một phương trời, một lý tưởng khác nhau. Nhưng mong rằng cậu sẽ mãi mãi nhớ mình, mãi nhớ đội văn nghệ và mái trường Kim Bảng A yêu dấu. Mong cậu sẽ đạt được mọi ước mơ trong cuộc sống, làm người có ích cho xã hội". Ai dè, Tân Nhàn giờ đã trở thành một ca sỹ nổi tiếng?!
(Trích lưu bút Nguyễn Thị Tân Nhàn)
"Hãy sống để không phải hối hận khi không còn được sống"
(Trích lưu bút Phạm Văn Tiến)
Phượng nghĩ gì vào lúc tháng 5
Mà xao xuyến và mắt buồn đến thế
Trang giấy trắng nghĩ gì như muốn kể
Nỗi buồn in dòng lưu bút phượng hồng
Trang sách học trò tôi lại mở ra
Có cả những vần thơ không yên tĩnh
Có cả những bóng hình mờ bất định
Mùa thi này ôi sao lòng thiết tha
"Đừng chui vào ốc đảo. Hãy tiếp tục một tình bạn đẹp đẽ, cao cả dẫu cho trăm ngàn rào cản. Chúng ta đang cố vượt qua những thử thách. Hãy lạc quan lên, sôi nổi lên. Tất cả chúng mình tuyệt lắm"
(Trích lưu bút Phạm Văn Hào)
"Cậu còn nhớ bữa cơm thân mật của chúng ta ở nhà B, K và Tr chứ? Lúc đó tớ cảm thấy chúng ta như là anh em ruột thịt trong một nhà, thật ấm cúng biết bao. Tất cả với tớ giờ đây như vừa mới đây thôi. Tiếc rằng tớ đã bỏ qua cái dịp đến nhà cậu nhưng tớ tin rằng, chắc chắn tớ sẽ có ngày đến nhà cậu, sẽ đòi lại bằng được bữa cơm hôm đó không có tớ (có thể là lúc cậu lấy vợ được không? Lúc đó đừng có quên mời đấy nhé. Mà có quên thì tớ cũng vẫn sẽ đến, khi đó sẽ phạt gấp đôi)".
Cuối cùng thì trong ngày cưới của mình cậu ấy cũng không đến dù mình không quên mời...
(Trích lưu bút Lý Huy Trung)
Phượng đỏ, trời mưa, ngày hè năm đó
Lúc chia tay muôn dặm nặng phù dung
Giọt nước mắt thấm từng dòng lưu bút
Lời ca buồn rung theo phím đàn câm
"Chỉ còn vài ngày nữa là bọn mình phải chia tay. Tớ buồn lắm. Nhưng tớ cũng muốn sớm xa nhau để đi tìm chân trời mới. Nói thật, tớ muốn thi tốt nghiệp từ tuần trước để còn ôn đại học. Một người như cậu, sống hoài cổ, năng lực vậy mà ước mơ cũng thật bình dị nhưng thanh cao. Có lẽ là do tính cách của cậu không phù hợp với cuộc sống bon chen? Nhưng tớ muốn nói một điều với T: Cái gì đã qua hãy cho nó qua, quá khứ chỉ là ảo ảnh của hiện tại và đừng bao giờ lặp lại quá khứ..."
(Trích lưu bút Nguyễn Thị Ngọc Hân)
"Sắp chia tay, Q không biết nói gì hơn, chúc T mãi mãi là T, luôn mạnh khỏe, vui, trẻ và đỗ vào trường mà bạn đã lựa chọn. Mong rằng khi ra trường T sẽ nhớ về Q, về lớp A3 này"
(Trích lưu bút Vũ Ngọc Quỳnh)
Cuốn lưu bút em trao tôi trong lớp
Giữa mùa thi bề bộn tuổi học trò
Khiến một gã liều bỏ học để làm thơ
Bao kỷ niệm hiện về trang giấy trắng
"Các bạn biết không, mình không yêu hoa lắm nhưng cánh phượng hồng duyên dáng ở sân trường đã buộc mình phải yêu nó. Mình đâu có biết được rằng, sắc phượng lúc chia tay lại thấm đẫm lòng người đến thế. Năm nay phượng nở thật đẹp, rực đỏ cả một vùng trời yêu thương. Phải chăng cũng ôm lòng da diết nhớ thương tuổi học trò chúng ta. Nhưng Phượng ơi, chúng ta sắp xa nhau rồi, đành nói lời tạm biệt. Không biết đến bao giờ ta mới gặp lại nhau. Nếu Phượng còn nhớ nhung tới ta thì hãy nở thật nhiều hoa phượng nhé. Ở nơi xa mình vẫn cảm thấy hơi thở nhẹ nhàng khi Phượng khẽ mở cánh hồng. Phượng hãy nói giúp bạn bè ta những tình cảm day dứt trong lòng ta. Các bạn ơi, các bạn hãy nhìn hoa phượng kìa. Nó đang cười với chúng ta đó. Đừng bao giờ quên hàng phượng vĩ trường mình các bạn nhé. Hãy coi nó như thành viên thứ 43 của lớp 12A3 năm học 2001 - 2002. Sân trường rực đỏ sắc phượng rồi, cái màu đỏ chia ly của những câu chuyện ngày xưa của hoa chuối trong thơ Tố Hữu, hay thơ của Nguyễn Mỹ giờ đang tràn ngập trong lòng chúng ta, hòa cùng dòng màu đỏ, đập theo những nhịp đập nhẹ nhàng của con tim. Mình xin gom tất cả cánh phượng của trường mình chia đều cho các bạn - những người bạn yêu quý của tôi. Chúc các bạn thành công trong sự nghiệp, hạnh phúc trong cuộc sống và mãi mãi không quên mình cùng tuổi học trò yêu dấu".
(Trích lưu bút Vũ Minh Tình)
Gần đây có dịp dự đám cưới của những người bạn cuối cùng trong lớp A3. Đám cưới Tiến - cậu bạn vui tươi, dễ gần mà nhìn quanh cũng chỉ có vài người bạn cùng lớp. Đám cưới Thu, Vũ Tươi chẳng ai đến dự. Đám cưới Nguyễn Hồng hời hợt đôi câu chào mời rồi bạn bè cũng mỗi người một ngả. Bạn bè đâu hết rồi? Mái nhà chung của chúng ta đâu rồi? Nghĩ cho cùng cuộc sống buộc phải như thế. Ai chẳng phải lo cho gia đình mình trước, chẳng phải lo cho cuộc sống của mình trước. Những việc của xã hội, của cái tập thể lớn hơn, hãy để sau đi khi gia đình chúng ta đã thực sự yên ấm, đủ đầy? Phải thế chăng cái quy luật lạnh lùng của cuộc sống?
Sắp đến 30-4, kỳ họp đã được định ra của những người chung ý tưởng. Ngày họp lớp liệu có ai về? Hay Ban Tổ chức lại ngậm ngùi rơi lệ khi bao nỗ lực cả nhân của mình vì tập thể đã trở thành bong bóng xà phòng? Ý định họp mặt đủ cả dâu rể các thành viên của Hội đồng niên lớp liệu có thực hiện được khi người thì mang bầu, người thì công tác xa, người thì bận rộn với cơm áo gạo tiền, người thì nhạt nhẽo không lo màng thế sự? Trả lời sao đây cho câu hỏi này. Bao cố gắng lâu nay cho mục tiêu những thành viên của lớp được xích lại gần nhau cũng khó thành quá đỗi. Nhiều khi thấy nản, muốn buông xuôi để tập trung cho cuộc sống thực tế và của riêng bản thân mình nhưng thấy sao điều đó ích kỷ quá, không đành lòng. Vẫn cứ muốn làm thật nhiều để những cái ngày xưa đừng bao giờ mất đi mà sẽ trở thành động lực cho tương lai tốt đẹp. Cứ nghĩ thế và thấy lòng thanh thản, thêm niềm tin vào cuộc sống, con người.
Ai cũng biết, lớp đông con gái là trăm những con đường. Muốn quy tụ lại thành một mối thì bản thân mỗi người không ai làm nổi. Đành chấp nhận một thực tại buồn. Nhìn các lớp khác họ đến với nhau chân tình lắm. Không cứ con trai, con gái, không cứ đã có vợ, có chồng, có gia đình riêng lẻ, vẫn đến với nhau nói cùng nhau bao câu chuyện cũ, để thấy tự hào về một quá khứ thoảng qua. Lớp mình liệu có bao giờ được như thế không? Thầy cô vẫn bảo chắc phải khoảng 10 - 15 năm sau ngày ra trường sẽ được. Nhưng năm nay cũng là năm thứ 9 rồi còn gì. Còn 1 năm nữa, liệu có thay đổi được gì cái tẻ nhạt của một bầu không khí đã được hâm nóng nhưng lại cho vào tủ lạnh.
Dù sao, vẫn muốn ngày họp lớp năm nay được tiến hành đông đủ, nhìn nhau cũng đủ ấm lòng, trong nhau thấy hạnh phúc mà lòng thêm thanh thản. Việc đó có khó không chẳng phụ thuộc vào ai hay chỉ tại một người. Tập thể được xây nên từ những cá nhân có tinh thần tập thể, một cánh én nhỏ chẳng làm nên mùa xuân. Hãy làm cho thế giới bớt cô quạnh hơn bằng những việc làm thiết thực. Đừng lạnh lùng và hãy biết sẻ chia...
Những hình ảnh dưới đây ghi dấu một bước đổi thay của lớp mình. Cùng nỗ lực và cố gắng để vun đắp tương lai tất cả mọi người nhé!
"Thôi hãy vui lên nhé. Mày hãy làm cho không khí của lớp sôi động thêm một chút. Dạo này học hành đì đẹt lắm. Tao lo cho mỗi người lớp mình lắm. Kỳ thi tốt nghiệp sắp tới rồi, chỉ còn có một tuần nữa thôi. Tao chúc mày làm bài tốt, vượt qua kỳ thi tốt nghiệp, đặc biệt là kỳ thi đại học sắp tới. Chúc mày thành công trên đường đời, trong tình yêu, sự nghiệp. Đừng bao giờ quên tao nhé. Hẹn ngày anh em nhóm bát quái tái ngộ"
(Trích lưu bút Trần Hữu Nam)
Tuổi học trò hay là những vần thơ
Mà cứ xa là dạt dào thương nhớ
Hay tại con tim cứ một thời để mở
Và đập cùng với những tiếng thời gian
Tuổi học trò sao mà yêu đến thế
Xa nhau rồi mới biết quý thời gian
Dòng lưu bút của tháng ngày viết vội
Nét chữ nhòe trong nỗi buồn chứa chan
"...Nhưng cuộc đời thật bất công. Nó đã không cho chúng ta được sống, học tập nhiều bên nhau, cùng nhau vui đùa, ... Cho đến những ngày cuối cùng này mình mới thực sự cảm nhận thấy tình bạn cao quý như thế nào và khi phải chia xa thì đau khổ ra sao. Nhưng T ơi, hôm nay chia xa thì ngày mai gặp lại và chắc rằng những ngày gặp lại của chúng ta sẽ không xa đâu T à. Và lúc đó, chẳng biết tình hình sẽ thế nào, còn nghẹn ngào nữa hay không, hay tính cách, phẩm chất của chúng ta đã thay đổi. Thôi thì những cái đó hãy quên đi để thời gian quyết định...
(Trích lưu bút Nguyễn Xuân Trung - Lớp trưởng)
Viết cho cậu mà tớ khóc.... Tớ chân thành chúc T thành đạt và đừng bao giờ quên tớ T nhé. Tớ sẽ mãi mãi nhớ cậu: một ca sỹ, một học sinh giỏi văn, một cán bộ Đảng. Tớ thích gọi cậu là cán bộ Đảng"
(Trích lưu bút Lê Thị Nga)
"Cuộc đời này là gì T ơi? Nó là sống, là phấn đấu, là cố gắng, là lo toan, trăn trở, là cái yêu, ghét, giận hờn, thương mến, hy vọng và tuyệt vọng... Cho tao cảm ơn và xin lỗi về tất cả những gì đã qua. Dù thế nào đi nữa đó cũng là những tháng ngày đẹp vô ngần chả thể nào có lại được nữa..."
(Trích lưu bút Nguyễn Mạnh Cường)
"Tớ rất yêu thích câu danh ngôn này: "Đừng sợ cuộc sống. Bạn hãy tin đời là đang sống và bản thân niềm tin này sẽ giúp bạn biến điều đó thành hiện thực" - Ugiemixo. Với bản lĩnh và nghị lực, tớ tin bạn sẽ vượt qua nó một cách dễ dàng"
(Trích lưu bút Lý Thị Ngọc Bích - Lớp trưởng)
"... Hôm nay là ngày 24/5/2002, là ngày mà nhà trường tổ chức làm lễ ra trường cho bọn mình. Cũng là ngày cuối cùng của cuộc đời học sinh. Chúng mình phải chia tay rồi. Tớ buồn lắm. Thời gian 3 năm học cũng khá dài thế mà tớ lại chưa được một lần nói chuyện với T, với các bạn nam trong lớp mình..."
(Trích lưu bút Đỗ Thị Mận)
"Hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta bên nhau. Mình rất buồn nhưng cũng lại rất vui. Muốn nói nhiều lắm nhưng cũng như T đã viết cho mình: Những gì thiêng liêng nhất, cao cả nhất nên cất giữ ở trong lòng"
(Trích lưu bút Đỗ Bích Hồng)
"...Cuộc đời này lắm những cái mà ta không thể hiểu nổi. Chúng ta còn quá non nớt. Nhiều khi lắm cái trong cuộc đời mình không muốn nó xảy ra chút nào nhưng cuộc đời vẫn cuốn ta theo nó. Dù có bản lĩnh nhưng nhiều khi mình chỉ hạn chế được ảnh hưởng của nó mà thôi..."
(Trích lưu bút Hoàng Văn Khải)
Tôi nhớ bạn tôi người bạn bốn phương
Giữa mùa hạ tưng bừng giờ học mới
Dòng lưu bút những tháng ngày viết vội
Cánh phượng hồng đọng bao nỗi yêu thương
"Thế là ba năm học cấp 3 của chúng ta cũng sắp qua đi. Mình không có những lời văn hoa mỹ miều để nói cùng cậu. Mình chỉ có thế nói rằng, cũng giống như cậu, mình rất nuối tiếc khi sắp phải xa trường. Thật buồn phải không cậu? Mặc dù bọn mình không cùng lớp với nhau nhưng đã gắn bó trong đội văn nghệ của nhà trường suốt 3 năm liền, tình cảm bạn bè vô cùng gắn bó. Thế là kể từ đây chúng mình sẽ không được hát cùng nhau, mỗi người một phương trời, một lý tưởng khác nhau. Nhưng mong rằng cậu sẽ mãi mãi nhớ mình, mãi nhớ đội văn nghệ và mái trường Kim Bảng A yêu dấu. Mong cậu sẽ đạt được mọi ước mơ trong cuộc sống, làm người có ích cho xã hội". Ai dè, Tân Nhàn giờ đã trở thành một ca sỹ nổi tiếng?!
(Trích lưu bút Nguyễn Thị Tân Nhàn)
"Hãy sống để không phải hối hận khi không còn được sống"
(Trích lưu bút Phạm Văn Tiến)
Phượng nghĩ gì vào lúc tháng 5
Mà xao xuyến và mắt buồn đến thế
Trang giấy trắng nghĩ gì như muốn kể
Nỗi buồn in dòng lưu bút phượng hồng
Trang sách học trò tôi lại mở ra
Có cả những vần thơ không yên tĩnh
Có cả những bóng hình mờ bất định
Mùa thi này ôi sao lòng thiết tha
"Đừng chui vào ốc đảo. Hãy tiếp tục một tình bạn đẹp đẽ, cao cả dẫu cho trăm ngàn rào cản. Chúng ta đang cố vượt qua những thử thách. Hãy lạc quan lên, sôi nổi lên. Tất cả chúng mình tuyệt lắm"
(Trích lưu bút Phạm Văn Hào)
"Cậu còn nhớ bữa cơm thân mật của chúng ta ở nhà B, K và Tr chứ? Lúc đó tớ cảm thấy chúng ta như là anh em ruột thịt trong một nhà, thật ấm cúng biết bao. Tất cả với tớ giờ đây như vừa mới đây thôi. Tiếc rằng tớ đã bỏ qua cái dịp đến nhà cậu nhưng tớ tin rằng, chắc chắn tớ sẽ có ngày đến nhà cậu, sẽ đòi lại bằng được bữa cơm hôm đó không có tớ (có thể là lúc cậu lấy vợ được không? Lúc đó đừng có quên mời đấy nhé. Mà có quên thì tớ cũng vẫn sẽ đến, khi đó sẽ phạt gấp đôi)".
Cuối cùng thì trong ngày cưới của mình cậu ấy cũng không đến dù mình không quên mời...
(Trích lưu bút Lý Huy Trung)
Phượng đỏ, trời mưa, ngày hè năm đó
Lúc chia tay muôn dặm nặng phù dung
Giọt nước mắt thấm từng dòng lưu bút
Lời ca buồn rung theo phím đàn câm
"Chỉ còn vài ngày nữa là bọn mình phải chia tay. Tớ buồn lắm. Nhưng tớ cũng muốn sớm xa nhau để đi tìm chân trời mới. Nói thật, tớ muốn thi tốt nghiệp từ tuần trước để còn ôn đại học. Một người như cậu, sống hoài cổ, năng lực vậy mà ước mơ cũng thật bình dị nhưng thanh cao. Có lẽ là do tính cách của cậu không phù hợp với cuộc sống bon chen? Nhưng tớ muốn nói một điều với T: Cái gì đã qua hãy cho nó qua, quá khứ chỉ là ảo ảnh của hiện tại và đừng bao giờ lặp lại quá khứ..."
(Trích lưu bút Nguyễn Thị Ngọc Hân)
"Sắp chia tay, Q không biết nói gì hơn, chúc T mãi mãi là T, luôn mạnh khỏe, vui, trẻ và đỗ vào trường mà bạn đã lựa chọn. Mong rằng khi ra trường T sẽ nhớ về Q, về lớp A3 này"
(Trích lưu bút Vũ Ngọc Quỳnh)
Cuốn lưu bút em trao tôi trong lớp
Giữa mùa thi bề bộn tuổi học trò
Khiến một gã liều bỏ học để làm thơ
Bao kỷ niệm hiện về trang giấy trắng
"Các bạn biết không, mình không yêu hoa lắm nhưng cánh phượng hồng duyên dáng ở sân trường đã buộc mình phải yêu nó. Mình đâu có biết được rằng, sắc phượng lúc chia tay lại thấm đẫm lòng người đến thế. Năm nay phượng nở thật đẹp, rực đỏ cả một vùng trời yêu thương. Phải chăng cũng ôm lòng da diết nhớ thương tuổi học trò chúng ta. Nhưng Phượng ơi, chúng ta sắp xa nhau rồi, đành nói lời tạm biệt. Không biết đến bao giờ ta mới gặp lại nhau. Nếu Phượng còn nhớ nhung tới ta thì hãy nở thật nhiều hoa phượng nhé. Ở nơi xa mình vẫn cảm thấy hơi thở nhẹ nhàng khi Phượng khẽ mở cánh hồng. Phượng hãy nói giúp bạn bè ta những tình cảm day dứt trong lòng ta. Các bạn ơi, các bạn hãy nhìn hoa phượng kìa. Nó đang cười với chúng ta đó. Đừng bao giờ quên hàng phượng vĩ trường mình các bạn nhé. Hãy coi nó như thành viên thứ 43 của lớp 12A3 năm học 2001 - 2002. Sân trường rực đỏ sắc phượng rồi, cái màu đỏ chia ly của những câu chuyện ngày xưa của hoa chuối trong thơ Tố Hữu, hay thơ của Nguyễn Mỹ giờ đang tràn ngập trong lòng chúng ta, hòa cùng dòng màu đỏ, đập theo những nhịp đập nhẹ nhàng của con tim. Mình xin gom tất cả cánh phượng của trường mình chia đều cho các bạn - những người bạn yêu quý của tôi. Chúc các bạn thành công trong sự nghiệp, hạnh phúc trong cuộc sống và mãi mãi không quên mình cùng tuổi học trò yêu dấu".
(Trích lưu bút Vũ Minh Tình)
Trở về trường xưa
Trở về trường xưa nhân kỷ niệm 80 năm ngày thành lập Đoàn TNCS Hồ Chí Minh, lòng không khỏi bồi hồi, xúc động, nhớ lại cả một quãng thời gian đã trải qua với biết bao nhiêu kỷ niệm. Gặp lại thầy cô, gặp lại mái trường, xa lâu rồi mà vẫn rất đỗi thân quen như thể tất cả cuộc sống đã bắt đầu từ đó.
9 năm trôi qua, mái trường vẫn thế, vẫn những hàng cây, vẫn những con đường, vẫn cái mộc mạc, giản dị của một nơi kỷ niệm. Chỉ thấy thiếu vắng bóng dáng của thầy cô cũ, chỉ thấy thiếu vắng bạn bè, thiếu vắng ngày xưa. Nhìn lớp học sinh hôm nay háo hức với những vũ điệu thần tiên, với những bước nhảy xì tin đầy hấp dẫn, mới thấy ngày xưa đã qua rồi, đâu còn cái ngập ngừng, do dự, e thẹn, vụng về của thuở trước. Rôm rả trong những câu chuyện xưa được nhắc lại, bên những thầy cô cũ, tôi thấy như mình đang trở lại với gia đình của mình với ắp đầy những kỷ niệm mộng mơ. Chợt thoáng bâng khuâng tôi nhìn về khu lớp học cũ, như thầy ùa về bóng dáng của kỷ niệm mà sao không thể kéo lại gần hơn, không thể ủ ấm lại bầu trời hạnh phúc.
Tâm sự với thầy cô giáo cũ về cả một quãng thời gian gắn bó, nhiều câu chuyện để kể, nhiều ký ức để soi lại, nhiều niềm vui, nỗi buồn chợt dâng lên trong khoé mắt. Tôi thấy như mình còn nặng nợ lắm với mái trường ấy. Chính nơi đây, đã chắp cánh cho tôi biết bao ước mơ. Nhìn những bạn học sinh hăm hở với những câu hỏi giao lưu theo chủ đề "Khi tôi 18" do Đoàn Trường tổ chức mới thấy nét hồn nhiên của tuổi hồng. Bao ước mơ giản dị được mang đến chương trình như một sự sẻ chia đầy ấm áp. Tôi vẫn thấy nao lòng với một câu hỏi của một bạn đoàn viên học sinh: "Em có ước mơ được trở thành hiệu trưởng như thầy. Vậy em xin hỏi có trường nào đào tạo hiệu trưởng không ạ". Câu hỏi tưởng như giản đơn mà lại thật khó trả lời. Tôi cười tế nhị dưới hàng ghế đại biểu: "Có ai đánh thuế ước mơ đâu?". Thầy giáo cũ của tôi ngồi bên cạnh thì bảo: "Sao không mơ thành Thủ tướng Chính phủ hay Chủ tịch nước?". Vui lắm những sự hồn nhiên, vui lắm cái mộng mơ của thời áo trắng. Tuổi 18 đẹp xiết bao và đáng nhớ biết nhường nào.
Cũng trong buổi giao lưu này, tôi thực sự ngạc nhiên với những điều đã diễn ra. Vui tươi, đầm ấm mà vẫn ắp đầy kỷ niệm. Thay cho lời phát biểu của lãnh đạo Đoàn cấp trên, tôi gửi tới thầy cô và buổi lễ bài hát "Tháng sáu mùa thi". Thật bất ngờ khi điều đó nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của tất cả thầy cô và đoàn viên học sinh tại buổi lễ. Mọi người động viên với tình cảm chân thành và vui biết bao nhiêu.
Chương trình giao lưu "Khi tôi 18" sau buổi lễ thực sự đã trở thành ấn tượng, thành dấu ấn không thể nào quân cho những thế hệ học sinh hôm nay.
Tôi ra về, lòng vẫn vấn vương với tình cảm chân thành từ nơi ấy. Và kỷ niệm lại ùa về náo nức trong tim.
9 năm trôi qua, mái trường vẫn thế, vẫn những hàng cây, vẫn những con đường, vẫn cái mộc mạc, giản dị của một nơi kỷ niệm. Chỉ thấy thiếu vắng bóng dáng của thầy cô cũ, chỉ thấy thiếu vắng bạn bè, thiếu vắng ngày xưa. Nhìn lớp học sinh hôm nay háo hức với những vũ điệu thần tiên, với những bước nhảy xì tin đầy hấp dẫn, mới thấy ngày xưa đã qua rồi, đâu còn cái ngập ngừng, do dự, e thẹn, vụng về của thuở trước. Rôm rả trong những câu chuyện xưa được nhắc lại, bên những thầy cô cũ, tôi thấy như mình đang trở lại với gia đình của mình với ắp đầy những kỷ niệm mộng mơ. Chợt thoáng bâng khuâng tôi nhìn về khu lớp học cũ, như thầy ùa về bóng dáng của kỷ niệm mà sao không thể kéo lại gần hơn, không thể ủ ấm lại bầu trời hạnh phúc.
Tâm sự với thầy cô giáo cũ về cả một quãng thời gian gắn bó, nhiều câu chuyện để kể, nhiều ký ức để soi lại, nhiều niềm vui, nỗi buồn chợt dâng lên trong khoé mắt. Tôi thấy như mình còn nặng nợ lắm với mái trường ấy. Chính nơi đây, đã chắp cánh cho tôi biết bao ước mơ. Nhìn những bạn học sinh hăm hở với những câu hỏi giao lưu theo chủ đề "Khi tôi 18" do Đoàn Trường tổ chức mới thấy nét hồn nhiên của tuổi hồng. Bao ước mơ giản dị được mang đến chương trình như một sự sẻ chia đầy ấm áp. Tôi vẫn thấy nao lòng với một câu hỏi của một bạn đoàn viên học sinh: "Em có ước mơ được trở thành hiệu trưởng như thầy. Vậy em xin hỏi có trường nào đào tạo hiệu trưởng không ạ". Câu hỏi tưởng như giản đơn mà lại thật khó trả lời. Tôi cười tế nhị dưới hàng ghế đại biểu: "Có ai đánh thuế ước mơ đâu?". Thầy giáo cũ của tôi ngồi bên cạnh thì bảo: "Sao không mơ thành Thủ tướng Chính phủ hay Chủ tịch nước?". Vui lắm những sự hồn nhiên, vui lắm cái mộng mơ của thời áo trắng. Tuổi 18 đẹp xiết bao và đáng nhớ biết nhường nào.
Cũng trong buổi giao lưu này, tôi thực sự ngạc nhiên với những điều đã diễn ra. Vui tươi, đầm ấm mà vẫn ắp đầy kỷ niệm. Thay cho lời phát biểu của lãnh đạo Đoàn cấp trên, tôi gửi tới thầy cô và buổi lễ bài hát "Tháng sáu mùa thi". Thật bất ngờ khi điều đó nhận được sự ủng hộ nhiệt tình của tất cả thầy cô và đoàn viên học sinh tại buổi lễ. Mọi người động viên với tình cảm chân thành và vui biết bao nhiêu.
Chương trình giao lưu "Khi tôi 18" sau buổi lễ thực sự đã trở thành ấn tượng, thành dấu ấn không thể nào quân cho những thế hệ học sinh hôm nay.
Tôi ra về, lòng vẫn vấn vương với tình cảm chân thành từ nơi ấy. Và kỷ niệm lại ùa về náo nức trong tim.
Tết xum họp
Ngày tết cho những sự gặp gỡ, ngày tết cho gia đình xum họp. Tết đến, xuân về tưởng như đã thành một bài ca lặp điệu nhưng mỗi cái tết lại để cho mọi người những cảm xúc hết sức riêng biệt và đặc biệt.
Tết năm nay, xum họp bên gia đình với biết bao những điều mới mẻ. Vợ mới, công việc mới và nhiều điều mới mẻ khác. Ấn tượng duy nhất còn ghi lại được là những tấm hình của bốn đứa cháu. Bình dị mà ấm cúng, gia đình luôn luôn rất đỗi thiêng liêng trong lòng của mỗi chúng ta.
Hai anh em Tiến Toàn và Tiến Thắng show hàng bên hàng rào trước cửa mới xây
Tiến Thắng - đứa cháu bé nhất trong gia đình. Cũng handsome ra phết!
Tiến Thắng và Thuỳ Linh: 2 em út trong 2 gia đình ruột thịt
Thùy Linh duyên dáng bên cây trúc xinh.
Nhỏ tuổi mà như bà cụ non
Bốn anh em ta đều chung một nhà
Tết năm nay, xum họp bên gia đình với biết bao những điều mới mẻ. Vợ mới, công việc mới và nhiều điều mới mẻ khác. Ấn tượng duy nhất còn ghi lại được là những tấm hình của bốn đứa cháu. Bình dị mà ấm cúng, gia đình luôn luôn rất đỗi thiêng liêng trong lòng của mỗi chúng ta.
Hai anh em Tiến Toàn và Tiến Thắng show hàng bên hàng rào trước cửa mới xây
Tiến Thắng - đứa cháu bé nhất trong gia đình. Cũng handsome ra phết!
Tiến Thắng và Thuỳ Linh: 2 em út trong 2 gia đình ruột thịt
Thùy Linh duyên dáng bên cây trúc xinh.
Nhỏ tuổi mà như bà cụ non
Bốn anh em ta đều chung một nhà
Gặp mặt đồng hương Kim Bảng ở Hà Nội: Tiếng hát của niềm tự hào bản xứ
Ngày 27 tháng 2 năm 2011, tại tòa nhà CEO Hà Nội đã diễn ra buổi gặp mặt của lãnh đạo huyện Kim Bảng, tỉnh Hà Nam với Hội đồng hương Kim Bảng ở Hà Nội. Đây là một hoạt động thường niên của lãnh đạo huyện Kim Bảng vào dịp đầu xuân hàng năm nhằm động viên bà con Kim Bảng đang lao động, học tập, sinh sống tại thủ đô Hà Nội. Buổi gặp mặt năm nay đã thành công tốt đẹp với tình cảm ấm cúng của những người bà con có chung một cội nguồn, quê hương.
Vinh dự được phục vụ tại buổi gặp mặt ý nghĩa này, Đội Tuyên truyền ca khúc cách mạng huyện Kim Bảng đã có dịp được thể hiện những ca khúc đã trở thành thương hiệu của huyện Kim Bảng, những bài hát ngợi ca về quê hương Kim Bảng, về quê hương Hà Nam yêu dấu. Chương trình được tài trợ bởi tập đoàn CEO mà chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn là một người con của mảnh đất Kim Bảng yêu dấu. Dưới đây là những hình ảnh đáng nhớ của chương trình văn nghệ đặc sắc này.
MT được vinh dự là MC trong chương trình văn nghệ này
MT và Thanh Nhàn với ca khúc Hà Nam đất mẹ anh hùng - sáng tác Nguyễn Tiến - một trong những ca khúc hay nhất về Hà Nam.
Màn múa đặc sắc của những vũ công Hà Nội
Vĩnh Thụy và Hương Ly đầy ngọt ngào với Tìm em qua câu dân ca của nhạc sỹ Nguyễn Tiến. Ca khúc đang được rất yêu chuộng đối với người con Hà Nam
Song ca trẻ trung của những ca sỹ Hà Nội
Thanh Nhàn - Giải Ba Liên hoan Tiếng hát truyền hình Hà Nam đằm thắm với Về Hà Nam
Vũ công Hà Nội quyến rũ với vũ điệu thần tiên đầy cảm xúc
Điệu múa Trung đông mang lại một hơi hướng mới
Những sinh viên của Trường Cao đẳng Đại Việt thuộc tập đoàn CEO duyên dáng trong tà áo dài và điệu múa cuốn hút lòng người
Vĩnh Thụy - Giải Nhì Liên hoan Tiếng hát Truyền hình Hà Nam đĩnh đạc với Ngã Ba Sông - một sáng tác của nhạc sỹ Trần Hoàn về Hà Nam
MT với Hát về Kim Bảng quê ta của nhạc sỹ Hạnh Phúc - một phiên bản Kim Bảng 100%
Cất vang khúc hát về quê hương
Đội Tuyên truyền ca khúc cách mạng của huyện nhận hoa của Ban Tổ chức
Một bữa tiệc âm nhạc với một không gian ấn tượng để lại những cảm xúc vô cùng đặc biệt. Tự hào thay là một người con của mảnh đất Kim Bảng anh hùng - một mảnh đất đã sản sinh ra rất nhiều những con người thành đạt.
Vinh dự được phục vụ tại buổi gặp mặt ý nghĩa này, Đội Tuyên truyền ca khúc cách mạng huyện Kim Bảng đã có dịp được thể hiện những ca khúc đã trở thành thương hiệu của huyện Kim Bảng, những bài hát ngợi ca về quê hương Kim Bảng, về quê hương Hà Nam yêu dấu. Chương trình được tài trợ bởi tập đoàn CEO mà chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn là một người con của mảnh đất Kim Bảng yêu dấu. Dưới đây là những hình ảnh đáng nhớ của chương trình văn nghệ đặc sắc này.
MT được vinh dự là MC trong chương trình văn nghệ này
MT và Thanh Nhàn với ca khúc Hà Nam đất mẹ anh hùng - sáng tác Nguyễn Tiến - một trong những ca khúc hay nhất về Hà Nam.
Màn múa đặc sắc của những vũ công Hà Nội
Vĩnh Thụy và Hương Ly đầy ngọt ngào với Tìm em qua câu dân ca của nhạc sỹ Nguyễn Tiến. Ca khúc đang được rất yêu chuộng đối với người con Hà Nam
Song ca trẻ trung của những ca sỹ Hà Nội
Thanh Nhàn - Giải Ba Liên hoan Tiếng hát truyền hình Hà Nam đằm thắm với Về Hà Nam
Vũ công Hà Nội quyến rũ với vũ điệu thần tiên đầy cảm xúc
Điệu múa Trung đông mang lại một hơi hướng mới
Những sinh viên của Trường Cao đẳng Đại Việt thuộc tập đoàn CEO duyên dáng trong tà áo dài và điệu múa cuốn hút lòng người
Vĩnh Thụy - Giải Nhì Liên hoan Tiếng hát Truyền hình Hà Nam đĩnh đạc với Ngã Ba Sông - một sáng tác của nhạc sỹ Trần Hoàn về Hà Nam
MT với Hát về Kim Bảng quê ta của nhạc sỹ Hạnh Phúc - một phiên bản Kim Bảng 100%
Cất vang khúc hát về quê hương
Đội Tuyên truyền ca khúc cách mạng của huyện nhận hoa của Ban Tổ chức
Một bữa tiệc âm nhạc với một không gian ấn tượng để lại những cảm xúc vô cùng đặc biệt. Tự hào thay là một người con của mảnh đất Kim Bảng anh hùng - một mảnh đất đã sản sinh ra rất nhiều những con người thành đạt.
Ca khúc tự sáng tác: Tuổi trẻ hôm nay
Thân tặng mọi người một ca khúc mới được phổ thơ của MT nhé! Mọi người thử nghe và góp ý. Đây là ca khúc đang trong thời gian hoàn thiện để tham gia Cuộc vận động sáng tác ca khúc về Đoàn nhân kỷ niệm 80 năm thành lập Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh (26/3/1931 - 26/3/2011) do Trung ương Đoàn phát động. Ca khúc là sản phẩm của sự phối hợp giữa những lời thơ của MT (PBT Huyện Đoàn Kim Bảng) và nhạc của Kim Ngọc (Phó Giám đốc Nhà Thiếu nhi huyện Kim Bảng). Mời các bạn cùng thưởng thức.
"Màu áo xanh phơi phới giữa trời xanh. Tuổi trẻ hôm nay bao khát vọng trưởng thành. Xung kích đi trên con đường đổi mới. Đồng hành cùng bao những ước mơ xanh. Sát cánh bên nhau ta xây đắp ngày mai. Tiếp bước cha anh cùng chung sức anh tài. Thắp sáng con tim rạng ngời khối óc. Dạt dào niềm tin vững bước tương lai. Tay trong tay hát khúc hát liên hoan. Những màu áo xanh nối thành biển lớn. Rảo bước thênh thang trên con đường cách mạng. Tuổi trẻ hôm nay xây đất nước đẹp tươi. Ta bên nhau vui khúc hát thanh xuân. Đất nước hân hoan đón chào ngày mới. Non sông reo vui những bài ca sóng dội. Tuổi trẻ hôm nay xây đất nước đẹp giàu"
Bản thu "Tuổi trẻ hôm nay": http://www.mediafire.com/?qd5nmk2nrqqk5h6
(Đây là bản thu thử nghiệm. Chưa phải là bản thu chính thức nên chất lượng còn hạn chế. Sẽ cập nhập tới các bạn bản thu chất lượng nhất trong thời gian tới)
"Màu áo xanh phơi phới giữa trời xanh. Tuổi trẻ hôm nay bao khát vọng trưởng thành. Xung kích đi trên con đường đổi mới. Đồng hành cùng bao những ước mơ xanh. Sát cánh bên nhau ta xây đắp ngày mai. Tiếp bước cha anh cùng chung sức anh tài. Thắp sáng con tim rạng ngời khối óc. Dạt dào niềm tin vững bước tương lai. Tay trong tay hát khúc hát liên hoan. Những màu áo xanh nối thành biển lớn. Rảo bước thênh thang trên con đường cách mạng. Tuổi trẻ hôm nay xây đất nước đẹp tươi. Ta bên nhau vui khúc hát thanh xuân. Đất nước hân hoan đón chào ngày mới. Non sông reo vui những bài ca sóng dội. Tuổi trẻ hôm nay xây đất nước đẹp giàu"
Bản thu "Tuổi trẻ hôm nay": http://www.mediafire.com/?qd5nmk2nrqqk5h6
(Đây là bản thu thử nghiệm. Chưa phải là bản thu chính thức nên chất lượng còn hạn chế. Sẽ cập nhập tới các bạn bản thu chất lượng nhất trong thời gian tới)
Ca khúc tự sáng tác: Về với anh
"Về với anh" là những lời tâm sự đầy chân thành, là món quà MT muốn dành tặng cho người vợ thân yêu của mình. Tình yêu của vợ chồng mình đã trải qua biết bao nhiêu những bước thăng trầm nhưng điều quan trọng là tất cả rồi cũng đã qua đi. Chỉ còn lại tình yêu và những sự tha thứ. Bài hát được viết bởi một người không có kiến thức gì về nhạc lý nhưng là tình cảm có thật, được viết lên từ trong đáy sâu tâm hồn của một người nhạy cảm, luôn dành tình yêu cho người vợ yêu quý của mình. Anh biết rằng, tình yêu em dành cho anh không gì có thể so sánh được. Nó đã giúp anh lớn hơn từng ngày, sống có trách nhiệm hơn với gia đình của mình. Hãy quên đi những ngày tháng buồn đã qua để sống với một cuộc sống thật nhiều hạnh phúc đang mong chờ. Anh nguyện mãi sẽ là tia nắng ấm áp để sưởi ấm cuộc đời em. Hãy luôn vui cười em nhé!
Anh sẽ là tia nắng của đời em
Lời ca khúc: "Về với anh, về với anh, không có nỗi buồn, chẳng có niềm đau. Chỉ có tình yêu, chỉ có tình yêu anh dành cho em. Em yêu hỡi mỗi khi quá khứ trở về. Em đừng buồn vì anh vẫn bên em. Chỉ có cảm thông làm mềm quá khứ. Anh sẽ là, sẽ là tia nắng của đời em. Nắm tay em theo dòng đời trôi chậm. Đặt trên môi em một nét môi anh. Bao khoảnh khắc cứ đong đầy nỗi nhớ. Bên em rồi, bên em rồi mà nỗi nhớ chẳng vơi. Nỗi nhớ không vơi người em bé nhỏ. Nỗi nhớ vô cùng nỗi nhớ không tên. Anh viết cho em nồng nàn hơi thở. Anh yêu người muôn thuở người ơi. Anh viết cho em nồng nàn hơi thở. Anh mãi là tia nắng của đời em"
Bản thu ca khúc: "Về với anh": http://www.mediafire.com/?25aypz8u96lx241 (hãy click và download)
(Bản thu chất lượng không tốt lắm do thu qua điện thoại rẻ tiền. Có gì không được như mong đợi xin mọi người lượng thứ)
Anh sẽ là tia nắng của đời em
Lời ca khúc: "Về với anh, về với anh, không có nỗi buồn, chẳng có niềm đau. Chỉ có tình yêu, chỉ có tình yêu anh dành cho em. Em yêu hỡi mỗi khi quá khứ trở về. Em đừng buồn vì anh vẫn bên em. Chỉ có cảm thông làm mềm quá khứ. Anh sẽ là, sẽ là tia nắng của đời em. Nắm tay em theo dòng đời trôi chậm. Đặt trên môi em một nét môi anh. Bao khoảnh khắc cứ đong đầy nỗi nhớ. Bên em rồi, bên em rồi mà nỗi nhớ chẳng vơi. Nỗi nhớ không vơi người em bé nhỏ. Nỗi nhớ vô cùng nỗi nhớ không tên. Anh viết cho em nồng nàn hơi thở. Anh yêu người muôn thuở người ơi. Anh viết cho em nồng nàn hơi thở. Anh mãi là tia nắng của đời em"
Bản thu ca khúc: "Về với anh": http://www.mediafire.com/?25aypz8u96lx241 (hãy click và download)
(Bản thu chất lượng không tốt lắm do thu qua điện thoại rẻ tiền. Có gì không được như mong đợi xin mọi người lượng thứ)
Mùa giáng sinh tình yêu
Vậy là một mùa giáng sinh nữa lại đến. Một năm lại đã sắp trôi qua với biết bao thay đổi, sóng gió, bão bùng. Cuộc sống của con người xem ra cũng lắm thăng trầm nhưng hạnh phúc là cái giá được đổi bằng những nỗ lực, tình yêu và những sự tha thứ.
Giáng sinh năm nay không còn là người cô đơn trên những nẻo đường bất tận. Giáng sinh năm nay đã ấm áp hơn biết bao với hơi ấm của người vợ trẻ. Mình đã may mắn vì có được em trong cuộc đời này - một người con gái biết hy sinh và tha thứ cho những sự nông nổi của thời trai trẻ. Hơn nữa là tình yêu em dành cho anh, đã giúp anh lớn hơn từng ngày để vượt qua những giây phút khắc nghiệt nhất của cuộc sống. Mùa giáng sinh này anh đã có em ở bên, cuộc đời này anh đã có em đồng hành, tương lai trở nên tươi sáng hơn biết bao.
Những cái ghen nhiều khi vô cớ của cuộc sống chồng vợ cũng chỉ là những gia vị làm ngon thêm một món canh đời. Đừng giận anh về những lúc quá buồn, đừng trách anh về những câu nói nửa đùa, nửa thật. Lòng vị tha của em sẽ soi sáng thêm cuộc đời anh.
Mùa giáng sinh năm nay, anh muốn quá khứ sẽ trôi đi không bao giờ trở lại, cái quá khứ mộng mơ của cả anh và em. Chúng ta cần sống với một cuộc sống thật, không hư ảo, mộng mơ, hão huyền. Đó chính là khoảng cách giữa thực tế và quá khứ. Hãy cố quên đi những ngày xưa tươi đẹp nhưng cản trở những bước đi lên của hiện tại. Hãy giữ trong lòng những nỗi vui buồn tế nhị, đừng để cảm xúc nhấn chìm trong những giây phút nông nổi.
Giáng sinh, muốn gửi tới em vạn lời yêu thương.
Giáng sinh năm nay không còn là người cô đơn trên những nẻo đường bất tận. Giáng sinh năm nay đã ấm áp hơn biết bao với hơi ấm của người vợ trẻ. Mình đã may mắn vì có được em trong cuộc đời này - một người con gái biết hy sinh và tha thứ cho những sự nông nổi của thời trai trẻ. Hơn nữa là tình yêu em dành cho anh, đã giúp anh lớn hơn từng ngày để vượt qua những giây phút khắc nghiệt nhất của cuộc sống. Mùa giáng sinh này anh đã có em ở bên, cuộc đời này anh đã có em đồng hành, tương lai trở nên tươi sáng hơn biết bao.
Những cái ghen nhiều khi vô cớ của cuộc sống chồng vợ cũng chỉ là những gia vị làm ngon thêm một món canh đời. Đừng giận anh về những lúc quá buồn, đừng trách anh về những câu nói nửa đùa, nửa thật. Lòng vị tha của em sẽ soi sáng thêm cuộc đời anh.
Mùa giáng sinh năm nay, anh muốn quá khứ sẽ trôi đi không bao giờ trở lại, cái quá khứ mộng mơ của cả anh và em. Chúng ta cần sống với một cuộc sống thật, không hư ảo, mộng mơ, hão huyền. Đó chính là khoảng cách giữa thực tế và quá khứ. Hãy cố quên đi những ngày xưa tươi đẹp nhưng cản trở những bước đi lên của hiện tại. Hãy giữ trong lòng những nỗi vui buồn tế nhị, đừng để cảm xúc nhấn chìm trong những giây phút nông nổi.
Giáng sinh, muốn gửi tới em vạn lời yêu thương.
21 thg 12, 2012
Đêm tâm sự
Lại một đêm nữa bồn chồn và khó ngủ. Biết nghĩ gì trong những giây phút này. Chỉ có một mình mình thôi, một mình đối diện với cái mệt mỏi sau một ngày làm việc, một mình đối diện với bóng đêm, với một sự lo lắng mong manh nào đó. Thời gian cứ chầm chậm trôi để làm đổi thay bao thứ. Hạnh phúc đã đến rồi đứng im không di động. Lòng người có nhiều những giây phút bâng khuâng chẳng biết bởi điều gì.
Mọi thứ vẫn đang diễn ra bình thường, bình thường như chính những gì nó vẫn diễn ra bấy lâu nay. Muốn một cái gì đó không bình thường ập đến để thấy cuộc sống đỡ đôi chút tẻ nhạt. Đã lâu lắm rồi không viết nổi một câu thơ, đã lâu lắm rồi không học được một bài hát mới, đã lâu lắm rồi không vẽ tranh, không đánh đàn. Hình như ta đang quên đi những miền sâu thẳm của tâm hồn mình để giờ thấy nó nông nổi và hời hợt lắm.
Lang thang vào những miền dĩ vãng, bắt gặp đôi chút kỷ niệm còn vương sót lại. Có bóng dáng của một người thân giờ đã xa, có một tiếng ca đã từng thánh thót thành chua chát. Vợ nói, ngày đầu nghe chồng hát thấy hay đến lạ, giờ tầm thường, nhạt nhẽo chẳng muốn nghe. Thấy buồn buồn nhưng đúng. Thế là chẳng còn hát cho riêng vợ nghe. Chỉ hát đôi lúc khi thấy lòng trống trải. Hát cho riêng mình và cho những kỷ niệm đẹp đã trôi đi vào quá khứ. Hình như đã qua rồi một thời mộng mơ, đã xưa lắm rồi một mảnh vườn tình ái?
Lúc này ta thèm được đứng trước biển, khoanh tay trước ngực nhìn về phía xa xăm và lắng nghe tiếng thì thầm thân thương của biển. Ta đã từng yêu biển đến say đắm kể cả khi chưa một lần gặp biển bao giờ. Có cảm giác như chỉ khi đứng trước biển mới thấy hiểu hơn cuộc đời, thấy mình nhỏ bé và giản đơn hơn biển nghìn lần. "Yêu em dù bão giông, yêu em dù biển không có sóng", có một câu hát như thế. Lẽ nào đúng?
Buồn lắm khi nghĩ về hiện tại và tương lai. Những ngày đã qua đều rất đẹp, sao không viết tiếp những phút giây thần thánh?
Mọi thứ vẫn đang diễn ra bình thường, bình thường như chính những gì nó vẫn diễn ra bấy lâu nay. Muốn một cái gì đó không bình thường ập đến để thấy cuộc sống đỡ đôi chút tẻ nhạt. Đã lâu lắm rồi không viết nổi một câu thơ, đã lâu lắm rồi không học được một bài hát mới, đã lâu lắm rồi không vẽ tranh, không đánh đàn. Hình như ta đang quên đi những miền sâu thẳm của tâm hồn mình để giờ thấy nó nông nổi và hời hợt lắm.
Lang thang vào những miền dĩ vãng, bắt gặp đôi chút kỷ niệm còn vương sót lại. Có bóng dáng của một người thân giờ đã xa, có một tiếng ca đã từng thánh thót thành chua chát. Vợ nói, ngày đầu nghe chồng hát thấy hay đến lạ, giờ tầm thường, nhạt nhẽo chẳng muốn nghe. Thấy buồn buồn nhưng đúng. Thế là chẳng còn hát cho riêng vợ nghe. Chỉ hát đôi lúc khi thấy lòng trống trải. Hát cho riêng mình và cho những kỷ niệm đẹp đã trôi đi vào quá khứ. Hình như đã qua rồi một thời mộng mơ, đã xưa lắm rồi một mảnh vườn tình ái?
Lúc này ta thèm được đứng trước biển, khoanh tay trước ngực nhìn về phía xa xăm và lắng nghe tiếng thì thầm thân thương của biển. Ta đã từng yêu biển đến say đắm kể cả khi chưa một lần gặp biển bao giờ. Có cảm giác như chỉ khi đứng trước biển mới thấy hiểu hơn cuộc đời, thấy mình nhỏ bé và giản đơn hơn biển nghìn lần. "Yêu em dù bão giông, yêu em dù biển không có sóng", có một câu hát như thế. Lẽ nào đúng?
Buồn lắm khi nghĩ về hiện tại và tương lai. Những ngày đã qua đều rất đẹp, sao không viết tiếp những phút giây thần thánh?
Thương vợ
Vợ đang ngủ sau một tuần làm việc mệt mỏi. Đêm cuối tuần hắt hiu cùng nghĩ về tương lai phía trước. Đời vẫn dài như những nỗi mong chờ. Ai biết sau này sẽ ra sao, chỉ biết từng giây sống cố sống sao cho tốt. Bao thay đổi đã đến kể từ ngày lập gia đình. Ít "bờ lốc, bờ loác", ít những buổi đi chơi tối, ít những phút giây lãng mạng, ít những phút lắng mình trầm tư, ít tiền điện thoại mà cũng đỡ tiềng xăng...Cuộc sống hôm nay đang bắt đầu với niềm hạnh phúc gia đình và những mối lo toan về một cuộc sống thật.
Nhìn cảnh vợ vất vả cho công việc ở công ty rồi lại công việc của gia đình, thấy thương. Muốn tự tay giặt bộ quần áo đỡ vợ, vẫn ngại mọi người xì xèo "máy giặt" hỏng rồi sao? Muốn vào bếp nấu cơm thay vợ nhưng chẳng mấy khi đi làm về trước vợ. Muốn mỗi sáng dậy thật sớm để đỡ đần vợ vài việc lặt vặt nhưng trời lạnh nên mải còn ngủ nướng. Muốn thi thoảng mang đến cho vợ vài sự bất ngờ nhưng dần dà nhiều việc mà quên đi không nhớ... Thấy vợ vất vả nhiều mà lòng thương khôn nguôi. Vợ vẫn nói sao xã hội đề cao bình đẳng mà người phụ nữ vẫn phải chu toàn mọi việc từ việc xã hội đến việc gia đình? Vợ vẫn muốn được làm con trai để không phải giặt quần áo, không phải nấu cơm, không phải dậy sớm hàng ngày. Nhưng, trời bất công cho là phận nữ. Biết làm sao, duyên đã định, phận đã an bài, mong muốn đến những sự thay đổi không còn cách nào khác ngoài việc vượt qua được những rào cản thực tế.
Từ ngày lấy vợ, trung bình mỗi tháng tăng 2 kg. Ai cũng bảo béo và trắng ra trông thấy. Đôi lúc ích kỷ đổ cho là làm công tác thanh niên nên trẻ ra, vui vẻ nên béo lên. Quên mất vợ sớm hôm nâng miếng ăn giấc ngủ. Đôi lúc nghĩ lại thấy thẹn. Việc duy nhất làm được cho vợ là hàng ngày dắt xe cho vợ lên ngõ và khi vợ đi làm về thì cất xe giùm vợ. Vậy mà cũng có lúc vẫn ích kỷ khi nghĩ tiếc cảm giác ấm nồng trong chăn mỗi buổi sáng sớm. Vợ muốn vào nhà nước làm việc để có nhiều thời gian chăm sóc cho chồng con. Thấy tiếc nên khuyên vợ làm tiếp doanh nghiệp vì mức lương đang hậu hĩnh. Vợ buồn lòng chấp nhận. Chồng thành người ích kỷ và dựa dẫm vào vợ quá nhiều. Loay hoay cả buổi chiều, hai vợ chồng chuẩn bị bữa cơm đãi gia đình trong ngày chủ nhật tụ họp, vợ nhiều việc làm không xuể, "chắp tay chỉ đạo" đôi câu mà đã lo vợ làm sếp trong nhà nên dập tắt bằng vài câu gắt gỏng. Thật là gia trưởng?! Vợ chưa muốn sinh con vì lo cho những quãng thời gian nuôi con khó khăn trong điều kiện kinh tế gia đình eo hẹp. Có lúc giận dỗi, mặt nặng như chì, bảo sao không đẻ, đêm nằm mỗi người quay về một hướng... Nhiều lúc giục vợ thi thoảng sang nhà ngoại mà chơi thăm mẹ đẻ, vợ không đi, tưởng lý do gì, vợ bảo, muốn chồng đi cùng, nhưng chồng bận quá. Biết vợ đôi lúc buồn hiu khi nghĩ về bố mẹ đẻ với nhiều những nỗi khó khăn, chẳng động viên được câu nào, chỉ để cho mọi chuyện lẳng lặng trôi vào cuộc sống...
Nghĩ thương vợ mà lòng chưa định hình và cắt nghĩa khái niệm tình thương. Chỉ thấy dần yêu vợ nhiều hơn sau những hy sinh thầm lặng của vợ
Nhìn cảnh vợ vất vả cho công việc ở công ty rồi lại công việc của gia đình, thấy thương. Muốn tự tay giặt bộ quần áo đỡ vợ, vẫn ngại mọi người xì xèo "máy giặt" hỏng rồi sao? Muốn vào bếp nấu cơm thay vợ nhưng chẳng mấy khi đi làm về trước vợ. Muốn mỗi sáng dậy thật sớm để đỡ đần vợ vài việc lặt vặt nhưng trời lạnh nên mải còn ngủ nướng. Muốn thi thoảng mang đến cho vợ vài sự bất ngờ nhưng dần dà nhiều việc mà quên đi không nhớ... Thấy vợ vất vả nhiều mà lòng thương khôn nguôi. Vợ vẫn nói sao xã hội đề cao bình đẳng mà người phụ nữ vẫn phải chu toàn mọi việc từ việc xã hội đến việc gia đình? Vợ vẫn muốn được làm con trai để không phải giặt quần áo, không phải nấu cơm, không phải dậy sớm hàng ngày. Nhưng, trời bất công cho là phận nữ. Biết làm sao, duyên đã định, phận đã an bài, mong muốn đến những sự thay đổi không còn cách nào khác ngoài việc vượt qua được những rào cản thực tế.
Từ ngày lấy vợ, trung bình mỗi tháng tăng 2 kg. Ai cũng bảo béo và trắng ra trông thấy. Đôi lúc ích kỷ đổ cho là làm công tác thanh niên nên trẻ ra, vui vẻ nên béo lên. Quên mất vợ sớm hôm nâng miếng ăn giấc ngủ. Đôi lúc nghĩ lại thấy thẹn. Việc duy nhất làm được cho vợ là hàng ngày dắt xe cho vợ lên ngõ và khi vợ đi làm về thì cất xe giùm vợ. Vậy mà cũng có lúc vẫn ích kỷ khi nghĩ tiếc cảm giác ấm nồng trong chăn mỗi buổi sáng sớm. Vợ muốn vào nhà nước làm việc để có nhiều thời gian chăm sóc cho chồng con. Thấy tiếc nên khuyên vợ làm tiếp doanh nghiệp vì mức lương đang hậu hĩnh. Vợ buồn lòng chấp nhận. Chồng thành người ích kỷ và dựa dẫm vào vợ quá nhiều. Loay hoay cả buổi chiều, hai vợ chồng chuẩn bị bữa cơm đãi gia đình trong ngày chủ nhật tụ họp, vợ nhiều việc làm không xuể, "chắp tay chỉ đạo" đôi câu mà đã lo vợ làm sếp trong nhà nên dập tắt bằng vài câu gắt gỏng. Thật là gia trưởng?! Vợ chưa muốn sinh con vì lo cho những quãng thời gian nuôi con khó khăn trong điều kiện kinh tế gia đình eo hẹp. Có lúc giận dỗi, mặt nặng như chì, bảo sao không đẻ, đêm nằm mỗi người quay về một hướng... Nhiều lúc giục vợ thi thoảng sang nhà ngoại mà chơi thăm mẹ đẻ, vợ không đi, tưởng lý do gì, vợ bảo, muốn chồng đi cùng, nhưng chồng bận quá. Biết vợ đôi lúc buồn hiu khi nghĩ về bố mẹ đẻ với nhiều những nỗi khó khăn, chẳng động viên được câu nào, chỉ để cho mọi chuyện lẳng lặng trôi vào cuộc sống...
Nghĩ thương vợ mà lòng chưa định hình và cắt nghĩa khái niệm tình thương. Chỉ thấy dần yêu vợ nhiều hơn sau những hy sinh thầm lặng của vợ
Mơ
Anh đã lắng nghe những câu chuyện vu vơ em kể
Có những diệu kỳ, mật ngọt và sâu lắng của mối tình đầu
Không có biển như lòng anh
Không có những nốt nhạc sầu làm nên những đoản khúc
Bài ca ấy, em dành cho quá khứ
Một quá khứ đã qua nhưng chẳng bao giờ mất đi
Quá khứ ấy cứ đeo đẳng mãi em trong ý nghĩ
Trong cả giấc ngủ, trong cả những nỗi mong chờ
Năm tháng phủ mờ những lớp bụi thời gian
Nhưng chưa bao giờ làm trần trụi đi một miền cổ tích
Chàng hoàng tử và nàng công chúa
Cưỡi ngựa đi trong cánh rừng
Nhặt từng cánh hoa rơi
Thấy cuộc đời đẹp lắm
Không muốn rời xa
Nhưng tất cả đó chỉ là miền cổ tích
Hiện tại khắc nghiệt hơn nhiều những câu chuyện vu vơ
Em đã băng mình qua miền quá khứ
Trở về với thực tại
Trong vòng tay của một người hay hờn dỗi
Vui buồn vu vơ, cảm xúc như những làn gió thoáng qua
Vẫn không thể nào quên được quá khứ đã đi xa
Vì nơi đó nàng công chúa luôn thấy mình hạnh phúc
Yêu thương hết mình
Hy sinh hết mình
Cống hiến hết mình cho tình yêu mới
Mà vẫn thấy có những gì chới với ngoài tầm tay
Anh không biết làm sao cho hết cảm giác này
Cảm giác anh đã nghẹn trong nỗi buồn khó nói
Đến bên nhau trong những phút giây vội
Ai cũng tự hỏi mình: Đúng hay sai?
Có đúng hay sai liệu ai giải được đây
Khi hạnh phúc không bắt đầu từ quá khứ
Hạnh phúc với anh luôn bắt đầu từ sự tha thứ
Bỏ qua những lỗi lầm để viết tiếp tương lai
Có bao giờ anh đã quá sai
Khi đặt em vào những cảnh dở cười dở khóc
Mình về bên nhau chưa đầy cái chớp mắt
Mà sao những khoảnh khắc dỗi hờn biến mình thành những đứa trẻ thơ ngây
Chỉ có trẻ con mới hờn dỗi như mây
Đỏng đảnh như gió đa tình
Nóng bỏng mà hời hợt như mặt trời nảy lửa
Anh muốn cùng em nói chuyện tương lai
Nơi hạnh phúc đang đón chờ phía trước
Chúng ta chẳng khác nhau gì
Giống nhau dễ thành cay đắng
Nhưng
Thuốc đắng giã tật
Sự thật đôi khi biến niềm vui thành nỗi buồn trong ánh mắt
Anh sẽ phải quên đi những phút giây cay đắng
Để ngọt ngào cùng với thời gian
Đánh thức tấm lòng bao dung
Giết chết sự ích kỷ luôn hằn sâu trong con người xấu xa, tội lỗi
Anh muốn chứng minh tình yêu là vô tội
Chỉ có sự ích kỷ của con người mới làm hoen ố thời gian
Hãy thứ tha cho anh những phút giây lỡ làng
Những khoảnh khắc đã làm em bồn chồn lo lắng
Em đã về trong anh như ánh sáng
Của tia nắng ban mai
Của hạnh phúc mong chờ
Sao không viết thêm những khúc nhạc dịu êm
Sao không ca thêm những bài ca say đắm
Ta đã bên nhau - hạnh phúc là gia tài quý lắm
Vợ hãy cười ngắm ánh mắt chồng yêu
Bỏ đi em những quá khứ đìu hiu
Thi thoảng làm cho em khắc khoải
Anh rất sợ những phút giây vu vơ như em nói
Sâu sắc một đời, dại dột trong phút giây
Anh không muốn đánh mất em trong cuộc đời này
Dù kiếp sau anh có được luân hồi sang phận khác
Sống cố gắng cho hạnh phúc trước mắt
Vì mỗi quyết định đời mình là một nấc thang
Nó có thể đưa ta lên cao
Hay đẩy ta xuống dưới
Thiên đàng hay địa ngục
Chỉ cách nhau bằng đôi phút dỗi hờn
Anh đã tỉnh ra khi anh em mình nói chuyện nhiều hơn
Khi đọc những dòng em biết
Buồn đấy
Lo lắng đấy
Nhưng không là dấu chấm hết
Nó là dấu chấm than để anh thấy cần trách nhiệm hơn với cuộc sống gia đình
Trân trọng mãi nhé em
Những cố gắng không dừng lại
Giữ hạnh phúc bên mình bằng sự thiện chí và tình yêu
Cảm xúc dâng lên muốn nói rất nhiều
Nhưng ngôn ngữ không thể thay lòng đa cảm
Đừng trách anh chỉ nói hay, làm dở
Cống hiến quá nhiều cho xã hội nhiễu nhương
Anh là một công dân rất đỗi bình thường
Cũng cơm áo gạo tiền
Cũng mơ về mái ấm
Đừng trách anh quên đi những bổn phận
Của người chồng, người con, của người bố tương lai
Anh sẽ gắng hơn trong công việc mỗi ngày
Cố không về muộn để em buồn, chờ đợi
Cố không để mâm cơm nhà mình lạnh nguội
Vì anh thèm bát cơm dẻo, canh ngon
Bố mẹ mình đã vất vả bao năm
Lo cho anh và em thành người nên phận
Gắng sống sao cho đời không oán trách
Mọi việc bắt đầu từ việc xây tổ ấm gia đình
Đừng nhắc nữa ngày hôm nay
Cái ngày em vu vơ viết vài câu anh không hiểu
Cái ngày em nói em cần tình yêu của anh nhưng vẫn thấy trống vắng vô bờ
Đó là ngày em rất xa anh
Ngày em hiểu tình yêu anh dành cho em
Nhưng em luôn muốn nhiều hơn thế
Em so sánh chuyện hôm nay và quá khứ
Cái nào đẹp hơn
Cái nào xấu hơn
Anh đã rất buồn khi nghĩ về em
Trong phút giây em thấy mình lạc lõng
Như giữa hố đen tình yêu vô tận
Em là vô biên, em chẳng là gì
Không chiều cao, chiều rộng, chiều sâu
Em tồn tại trong tình yêu của anh như những điều vô nghĩa
Dù nó chỉ là khoảnh khắc mong manh thôi em nhé
Nhưng rơi vào rồi thật khó bước ra
Anh sẽ quên cái giây phút mới qua
Cái giây phút anh thấy mình kém cỏi
Nhắm mắt, hít sâu, thở hơi nông nổi
Gạn sạch lòng mình để tìm lại em
Tình yêu đâu có năm
Đâu có nuối tiếc trong nhau
Đâu có đẹp xấu
Cứ để nó là hư vô em nhé
Đừng động tay vào mùa lá rụng dễ tàn phai
Viết bao nhiêu cũng chỉ câu chuyện này
Câu chuyện tình yêu không nghi ngờ, đố kỵ
Đừng trách anh vì anh luôn như thế
Vợ trách chồng thì ai trách nhân duyên
Viết đôi dòng cho lòng nhẹ nhàng thêm
Có những diệu kỳ, mật ngọt và sâu lắng của mối tình đầu
Không có biển như lòng anh
Không có những nốt nhạc sầu làm nên những đoản khúc
Bài ca ấy, em dành cho quá khứ
Một quá khứ đã qua nhưng chẳng bao giờ mất đi
Quá khứ ấy cứ đeo đẳng mãi em trong ý nghĩ
Trong cả giấc ngủ, trong cả những nỗi mong chờ
Năm tháng phủ mờ những lớp bụi thời gian
Nhưng chưa bao giờ làm trần trụi đi một miền cổ tích
Chàng hoàng tử và nàng công chúa
Cưỡi ngựa đi trong cánh rừng
Nhặt từng cánh hoa rơi
Thấy cuộc đời đẹp lắm
Không muốn rời xa
Nhưng tất cả đó chỉ là miền cổ tích
Hiện tại khắc nghiệt hơn nhiều những câu chuyện vu vơ
Em đã băng mình qua miền quá khứ
Trở về với thực tại
Trong vòng tay của một người hay hờn dỗi
Vui buồn vu vơ, cảm xúc như những làn gió thoáng qua
Vẫn không thể nào quên được quá khứ đã đi xa
Vì nơi đó nàng công chúa luôn thấy mình hạnh phúc
Yêu thương hết mình
Hy sinh hết mình
Cống hiến hết mình cho tình yêu mới
Mà vẫn thấy có những gì chới với ngoài tầm tay
Anh không biết làm sao cho hết cảm giác này
Cảm giác anh đã nghẹn trong nỗi buồn khó nói
Đến bên nhau trong những phút giây vội
Ai cũng tự hỏi mình: Đúng hay sai?
Có đúng hay sai liệu ai giải được đây
Khi hạnh phúc không bắt đầu từ quá khứ
Hạnh phúc với anh luôn bắt đầu từ sự tha thứ
Bỏ qua những lỗi lầm để viết tiếp tương lai
Có bao giờ anh đã quá sai
Khi đặt em vào những cảnh dở cười dở khóc
Mình về bên nhau chưa đầy cái chớp mắt
Mà sao những khoảnh khắc dỗi hờn biến mình thành những đứa trẻ thơ ngây
Chỉ có trẻ con mới hờn dỗi như mây
Đỏng đảnh như gió đa tình
Nóng bỏng mà hời hợt như mặt trời nảy lửa
Anh muốn cùng em nói chuyện tương lai
Nơi hạnh phúc đang đón chờ phía trước
Chúng ta chẳng khác nhau gì
Giống nhau dễ thành cay đắng
Nhưng
Thuốc đắng giã tật
Sự thật đôi khi biến niềm vui thành nỗi buồn trong ánh mắt
Anh sẽ phải quên đi những phút giây cay đắng
Để ngọt ngào cùng với thời gian
Đánh thức tấm lòng bao dung
Giết chết sự ích kỷ luôn hằn sâu trong con người xấu xa, tội lỗi
Anh muốn chứng minh tình yêu là vô tội
Chỉ có sự ích kỷ của con người mới làm hoen ố thời gian
Hãy thứ tha cho anh những phút giây lỡ làng
Những khoảnh khắc đã làm em bồn chồn lo lắng
Em đã về trong anh như ánh sáng
Của tia nắng ban mai
Của hạnh phúc mong chờ
Sao không viết thêm những khúc nhạc dịu êm
Sao không ca thêm những bài ca say đắm
Ta đã bên nhau - hạnh phúc là gia tài quý lắm
Vợ hãy cười ngắm ánh mắt chồng yêu
Bỏ đi em những quá khứ đìu hiu
Thi thoảng làm cho em khắc khoải
Anh rất sợ những phút giây vu vơ như em nói
Sâu sắc một đời, dại dột trong phút giây
Anh không muốn đánh mất em trong cuộc đời này
Dù kiếp sau anh có được luân hồi sang phận khác
Sống cố gắng cho hạnh phúc trước mắt
Vì mỗi quyết định đời mình là một nấc thang
Nó có thể đưa ta lên cao
Hay đẩy ta xuống dưới
Thiên đàng hay địa ngục
Chỉ cách nhau bằng đôi phút dỗi hờn
Anh đã tỉnh ra khi anh em mình nói chuyện nhiều hơn
Khi đọc những dòng em biết
Buồn đấy
Lo lắng đấy
Nhưng không là dấu chấm hết
Nó là dấu chấm than để anh thấy cần trách nhiệm hơn với cuộc sống gia đình
Trân trọng mãi nhé em
Những cố gắng không dừng lại
Giữ hạnh phúc bên mình bằng sự thiện chí và tình yêu
Cảm xúc dâng lên muốn nói rất nhiều
Nhưng ngôn ngữ không thể thay lòng đa cảm
Đừng trách anh chỉ nói hay, làm dở
Cống hiến quá nhiều cho xã hội nhiễu nhương
Anh là một công dân rất đỗi bình thường
Cũng cơm áo gạo tiền
Cũng mơ về mái ấm
Đừng trách anh quên đi những bổn phận
Của người chồng, người con, của người bố tương lai
Anh sẽ gắng hơn trong công việc mỗi ngày
Cố không về muộn để em buồn, chờ đợi
Cố không để mâm cơm nhà mình lạnh nguội
Vì anh thèm bát cơm dẻo, canh ngon
Bố mẹ mình đã vất vả bao năm
Lo cho anh và em thành người nên phận
Gắng sống sao cho đời không oán trách
Mọi việc bắt đầu từ việc xây tổ ấm gia đình
Đừng nhắc nữa ngày hôm nay
Cái ngày em vu vơ viết vài câu anh không hiểu
Cái ngày em nói em cần tình yêu của anh nhưng vẫn thấy trống vắng vô bờ
Đó là ngày em rất xa anh
Ngày em hiểu tình yêu anh dành cho em
Nhưng em luôn muốn nhiều hơn thế
Em so sánh chuyện hôm nay và quá khứ
Cái nào đẹp hơn
Cái nào xấu hơn
Anh đã rất buồn khi nghĩ về em
Trong phút giây em thấy mình lạc lõng
Như giữa hố đen tình yêu vô tận
Em là vô biên, em chẳng là gì
Không chiều cao, chiều rộng, chiều sâu
Em tồn tại trong tình yêu của anh như những điều vô nghĩa
Dù nó chỉ là khoảnh khắc mong manh thôi em nhé
Nhưng rơi vào rồi thật khó bước ra
Anh sẽ quên cái giây phút mới qua
Cái giây phút anh thấy mình kém cỏi
Nhắm mắt, hít sâu, thở hơi nông nổi
Gạn sạch lòng mình để tìm lại em
Tình yêu đâu có năm
Đâu có nuối tiếc trong nhau
Đâu có đẹp xấu
Cứ để nó là hư vô em nhé
Đừng động tay vào mùa lá rụng dễ tàn phai
Viết bao nhiêu cũng chỉ câu chuyện này
Câu chuyện tình yêu không nghi ngờ, đố kỵ
Đừng trách anh vì anh luôn như thế
Vợ trách chồng thì ai trách nhân duyên
Viết đôi dòng cho lòng nhẹ nhàng thêm
Điệp khúc mưa ngày cưới
Thật lạ lùng khi mối lương duyên của hai người là cả những khúc mưa kỳ diệu. Cho đến tận bây giờ khi hai người đã thực sự là của nhau thì vẫn không ai có thể giải thích nổi vì sao những ngày trọng đại với cả hai không bao giờ tránh được những cơn mưa như thế. Lần thứ nhất, trời mưa cho ngày hai người gặp nhau. Lần thứ hai, trời mưa cho ngày dạm ngõ. Lần thứ ba, trời mưa cho ngày ăn hỏi. Lần thứ tư, trời mưa cho ngày cưới. Phải chăng đó là sự trùng hợp ngẫu nhiên? Hay là những sự sắp đặt lạ kỳ của tạo hóa? Cho dù thế nào vẫn muốn nhìn lại những khúc mưa như thế và ngày cưới của hai người thực sự đã trở thành một ngày không thể nào quên.
7h00 sáng ngày 11/9/2010 (tức ngày 04/8 Âm lịch) trời bất ngờ đổ mưa. Theo kế hoạch 7h30 là giờ khởi hành đi đón dâu. Trời mưa đã bắt đầu trở thành mối lo ngại cho gia chủ vì nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch đi đón dâu bằng xe máy đã được sự thống nhất từ lâu của hai gia đình. Thời khắc đón dâu đã đến gần nhưng các phương án vẫn được đưa ra bàn nghị sự tranh luận và thật khó để có một kết luận cuối cùng. Xe máy đã trực chiến, áo mưa đã được trang bị, taxi đã được huy động để giải quyết tình thế. Và cuối cùng, giờ khởi hành đón dâu đã chậm lại hơn một tiếng đồng hồ so với dự định ban đầu. Tất cả mọi dự định đã bị phá vỡ dù trong thâm tâm của hai người trẻ, là nhân vật chính trong ngày hôm nay họ vẫn nghĩ rằng, không thể nào trời lại không mưa.
Xe máy trực sẵn chờ giờ đón dâu
Taxi đã được huy động để giải quyết tình thế
Ai vào việc nấy, sẵn sàng khởi hành
Xe khởi hành đi đón dâu; chiếc xe hoa mà không có hoa, chỉ có giản dị chữ song hỷ do một người bạn của chú rể nhanh trí xử lý để "chống cháy". "Đất chật, người đông", bạn bè phải đội mưa đi đón dâu cùng bạn. Khi xem lại những thước phim quay lại cảnh đón dâu của một vài người bạn ghi lại được mà thấy lòng dưng dưng bao cảm xúc. Nó giống như một cuộc huy động tổng lực phòng chống lụt bão của một địa phương. Người và đất trời như đang chống chọi lại với nhau(!)
Xe hoa mà không có hoa
Khởi hành lên đường đón dâu
Hành quân đi trong mưa
Như một đợt ra quân phòng chống lụt bão
Đón dâu đã muộn, trời đã mưa, đường đê lại lầy lội như những con đường làng hơn 20 năm về trước.... xe lại..... thủng xăm giữa đường. Trăm nỗi khó khăn cứ dồn về một nẻo. Mọi người nhìn nhau nét mặt tươi cười mà lòng ngao ngán. Chú rể thấy thấm thía hơn ý nghĩa của một tình yêu. Để đạt được hạnh phúc thực sự không bao giờ là dễ dàng. Nó có thể phải đổi bằng bao nỗi cực nhọc, vất vả và cả những sự chờ đợi. Ai cũng biết giờ tổ chức lễ thành hôn đã bị chậm lại hơn một tiếng so với dự định và sẵn sàng chấp nhận điều đó nhưng ít ai có thể nghĩ xe đón dâu lại bị thủng xăm giữa đường. Và cả đến khi đó thì mọi người mới giật mình nhìn lại là họ nhà trai vừa đi đón dâu bằng 4 chiếc ô tô. Con số 4 kiêng cữ của người Việt, con số 4 kéo dài thêm những nỗi mong chờ, con số 4 vẽ thêm những nét lo lắng trên khuôn mặt cười của những bạn bè, họ hàng hăm hở đi đón nàng dâu mới. Chỉ đến khi chiếc xe thứ 5 xuất hiện (là chiếc xe taxi thay thế cho chiếc xe bị thủng xăm) thì sự việc mới tiến triển theo chiều thuận lợi hơn. Trời không mưa nữa và đoàn xe đã cập bến nhà gái để sẵn sàng làm những thủ tục để đón nàng dâu mới. Giữa hội trường phòng cưới, nét mặt ai cũng mang đầy cảm xúc. Có lẽ ít ai được tham gia những cuộc đón dâu như thế này? Chú rể ngồi giữa mọi người chờ diễn các thủ tục mà lòng vẩn vơ nghĩ về đủ thứ chuyện.
Sự cố trên đường: Xe thủng xăm
Thở phào nhẹ nhõm, cập bến hội trường phòng cưới nhà gái, ung dung đón chờ cô dâu
Phát biểu xin dâu của đại diện họ Nhà trai
Phát biểu của đại diện họ Nhà gái
Cô dâu và chú rể xuất hiện trước "công chúng"
Bái yết tổ đường
Giây phút lắng đọng
Pháo nổ chờ đón niềm hạnh phúc
Rước cô dâu lên xe hoa không có hoa
Rinh được cô dâu lên chiếc xe hoa mà không có hoa, xe chuyển bánh về miền Tây sông Nhuệ. Đó cũng là lúc mà những giai điệu ngọt ngào của ca khúc "Khúc hát sông quê" của Nguyễn Trọng Tạo vang lên. Không biết người chủ xe cố tình hay vô ý đã làm cho không khí trong chiếc xe đón dâu trở nên dạt dào cảm xúc. Cả hai người trẻ tuổi lặng đi, không nói câu gì trên suốt dọc đường đê, nhìn xuống dòng sông đã thấm đẫm trong quá khứ và là mạch nguồn yêu thương cho cuộc sống tình yêu của hai người. "Ôi con sông quê, con sông quê. Sông còn nhớ chăng nơi ta ngồi ngóng mẹ, vời vợi tuổi thơ một xu bánh đa vừng", chú rể biết cô dâu đang lòng đầy tâm sự khi bắt đầu bước sang một trang đời mới, trang đời vắng hơn bóng dáng người mẹ hiền, trang đời mà hạnh phúc vo tròn trong tình yêu thủy chung và tình cảm đằm thắm mà hai người trẻ dành cho nhau. Từ nay, có một ngôi nhà sẽ thêm một nàng dâu và có một ngôi nhà sẽ vắng hơn bóng dáng của một người con hiếu thảo. Trong lúc vội vả bên nhà gái để chuẩn bị lên đường sang nhà trai tổ chức lễ thành hôn, những phô ảnh vội vã cô dâu chụp cùng những người thân thiết, ai cũng thấy cái bản lĩnh kiên cường của người mẹ phải xa con. Mẹ không khóc, con không rơi lệ, những lẽ thường tình ở đời dường như đã lặn đi sau những làn mưa để tất cả chầm chậm trôi đi theo những khoảnh khắc diệu kỳ, cô dâu đã trở về phòng cưới.
Xe khởi hành về Nhà trai, bắt đầu những giai điệu "Khúc hát sông quê"
Sánh bước bên nhau
Trong ánh mắt hân hoan của mọi người
Hiện diện tại hội trường phòng cưới Nhà trai chuẩn bị cho Lễ thành hôn được bắt đầu
Phòng cưới đơn sơ hơn rất nhiều những phòng cưới bình thường khác. Không hoa cưới, không cầu kỳ trang trí nhưng ở đó chứa đựng biết bao nhiêu kỷ niệm. Đó là căn phòng chờ đợi, căn phòng của sự mong ngóng; căn phòng đã nuôi dưỡng hạnh phúc của hai gia đình nhỏ. Chú rể chạnh lòng nhớ lại ngày hạnh phúc của hai người anh trai khi đón nàng dâu cũng về chính căn phòng này ở những thập niên 90 của thế kỷ trước. Đám cưới ngày ấy không có xe hoa, không có váy ngắn váy dài, không có những xa xỉ phẩm như ngày nay nhưng căn phòng ấy đã khởi nguồn cho biết bao nhiêu hạnh phúc.
Phòng cưới
Lễ cưới diễn ra nhanh chóng nhưng vẫn đầy đủ những thủ tục cần thiết. Những phô ảnh chụp vội vã trước lúc cô dâu trở lại nhà mẹ đẻ theo phong tục của địa phương và họ hàng, bạn bè chung chén rượu mình với gia chủ, đó chính là những giây phút ghi dấu những sự hiện diện đầy ý nghĩa. Người bạn thân đã gắn bó cùng tôi suốt 4 năm đại học cùng với người bạn đời đi bên cạnh đã không quản đường xa, mưa gió đã về chung vui cùng với gia đình; những người bạn thân đã vất vả lo toan cho đám cưới được chu toàn; cả các anh chị, các cậu và các em với những chiếc áo thấm đẫm mồ hôi như đã gửi gắm cả trăm ngàn tình thương trong những sự quan tâm đầy thiết thực đó. Những lo toan của "người mẹ không sinh ra" cùng với những lời dặn dò, tâm sự, sẻ chia trước khi hai con bắt đầu một cuộc sống mới. Cái gắng gượng vượt qua nỗi đau bệnh tật của bố khi đám cưới đang diễn ra... Tất cả là những giây phút chứa đựng biết bao nhiêu những nỗi niềm, biết bao nhiêu cảm xúc để làm nên một đám cưới đặc biệt không thể nào quên.
Phát biểu trao dâu của đại diện họ Nhà gái
Phát biểu của đại diện họ Nhà trai
Bái yết tổ đường
Cạn chén tương phùng tương ngộ
Hạnh phúc đến không dễ dàng, lửa đã thử vàng, gian nan đã thử sự kiên trì, bền bỉ. Đã có những giọt nước mắt rơi trong ngày trọng đại. Giọt nước mắt lo lắng cho người bố gần như đổ khụy giữa lúc đám cưới đang diễn ra; giọt nước mắt lặn vào trong của sự đón nhận một tình cảm bất ngờ của "người mẹ không sinh ra", người mẹ thứ hai, người đã chắp cánh những ước mơ tuổi trẻ. Niềm vui đã không thực sự trọn vẹn nhưng hạnh phúc là điều có thật. Tôi bồi hồi nhìn lại cả một quãng đường đời mới biết, cuộc đời mình chưa bao giờ có một điều gì là hoàn toàn suôn sẻ, luôn luôn có những khó khăn ban đầu không thể lường trước. Nhưng điều quan trọng là rồi tất cả cũng đã qua đi với thành công và niềm hạnh phúc. Có thể đám cưới này cũng vậy? Đó là những khó khăn ban đầu để xây đắp cho một hạnh phúc lâu dài, bền vững. Khó khăn, trở ngại ban đầu khi đó đã trở thành động lực để ta thêm mạnh mẽ bước chân đi tiếp trên những chặng đường.
Những sự hiện diện bất ngờ:
Gấu và Mật
Thịnh Lưu
Ước Vân (Mơ thành những đám mây)
Đại Ngân (Ngân hà bao la)
Kin kin
Những người bạn thân
Chung chén rượu mừng cùng bạn bè, anh em, họ hàng, thân thích, lòng tôi thấy bâng khuâng trong men rượu quê hương. Mọi lời nói dường như đặc nghẹn trong cổ họng. Cảm ơn tất cả mọi người đã dành tặng những sự quan tâm chân thành. Hạnh phúc không thể nào có được nếu thiếu vắng những người đồng hành, tôi chỉ thực sự cảm nhận được điều đó khi đã ôm trọn yêu thương trong vòng tay.
Chung chén rượu mừng
Bắt đầu Hạnh phúc
7h00 sáng ngày 11/9/2010 (tức ngày 04/8 Âm lịch) trời bất ngờ đổ mưa. Theo kế hoạch 7h30 là giờ khởi hành đi đón dâu. Trời mưa đã bắt đầu trở thành mối lo ngại cho gia chủ vì nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến kế hoạch đi đón dâu bằng xe máy đã được sự thống nhất từ lâu của hai gia đình. Thời khắc đón dâu đã đến gần nhưng các phương án vẫn được đưa ra bàn nghị sự tranh luận và thật khó để có một kết luận cuối cùng. Xe máy đã trực chiến, áo mưa đã được trang bị, taxi đã được huy động để giải quyết tình thế. Và cuối cùng, giờ khởi hành đón dâu đã chậm lại hơn một tiếng đồng hồ so với dự định ban đầu. Tất cả mọi dự định đã bị phá vỡ dù trong thâm tâm của hai người trẻ, là nhân vật chính trong ngày hôm nay họ vẫn nghĩ rằng, không thể nào trời lại không mưa.
Xe máy trực sẵn chờ giờ đón dâu
Taxi đã được huy động để giải quyết tình thế
Ai vào việc nấy, sẵn sàng khởi hành
Xe khởi hành đi đón dâu; chiếc xe hoa mà không có hoa, chỉ có giản dị chữ song hỷ do một người bạn của chú rể nhanh trí xử lý để "chống cháy". "Đất chật, người đông", bạn bè phải đội mưa đi đón dâu cùng bạn. Khi xem lại những thước phim quay lại cảnh đón dâu của một vài người bạn ghi lại được mà thấy lòng dưng dưng bao cảm xúc. Nó giống như một cuộc huy động tổng lực phòng chống lụt bão của một địa phương. Người và đất trời như đang chống chọi lại với nhau(!)
Xe hoa mà không có hoa
Khởi hành lên đường đón dâu
Hành quân đi trong mưa
Như một đợt ra quân phòng chống lụt bão
Đón dâu đã muộn, trời đã mưa, đường đê lại lầy lội như những con đường làng hơn 20 năm về trước.... xe lại..... thủng xăm giữa đường. Trăm nỗi khó khăn cứ dồn về một nẻo. Mọi người nhìn nhau nét mặt tươi cười mà lòng ngao ngán. Chú rể thấy thấm thía hơn ý nghĩa của một tình yêu. Để đạt được hạnh phúc thực sự không bao giờ là dễ dàng. Nó có thể phải đổi bằng bao nỗi cực nhọc, vất vả và cả những sự chờ đợi. Ai cũng biết giờ tổ chức lễ thành hôn đã bị chậm lại hơn một tiếng so với dự định và sẵn sàng chấp nhận điều đó nhưng ít ai có thể nghĩ xe đón dâu lại bị thủng xăm giữa đường. Và cả đến khi đó thì mọi người mới giật mình nhìn lại là họ nhà trai vừa đi đón dâu bằng 4 chiếc ô tô. Con số 4 kiêng cữ của người Việt, con số 4 kéo dài thêm những nỗi mong chờ, con số 4 vẽ thêm những nét lo lắng trên khuôn mặt cười của những bạn bè, họ hàng hăm hở đi đón nàng dâu mới. Chỉ đến khi chiếc xe thứ 5 xuất hiện (là chiếc xe taxi thay thế cho chiếc xe bị thủng xăm) thì sự việc mới tiến triển theo chiều thuận lợi hơn. Trời không mưa nữa và đoàn xe đã cập bến nhà gái để sẵn sàng làm những thủ tục để đón nàng dâu mới. Giữa hội trường phòng cưới, nét mặt ai cũng mang đầy cảm xúc. Có lẽ ít ai được tham gia những cuộc đón dâu như thế này? Chú rể ngồi giữa mọi người chờ diễn các thủ tục mà lòng vẩn vơ nghĩ về đủ thứ chuyện.
Sự cố trên đường: Xe thủng xăm
Thở phào nhẹ nhõm, cập bến hội trường phòng cưới nhà gái, ung dung đón chờ cô dâu
Phát biểu xin dâu của đại diện họ Nhà trai
Phát biểu của đại diện họ Nhà gái
Cô dâu và chú rể xuất hiện trước "công chúng"
Bái yết tổ đường
Giây phút lắng đọng
Pháo nổ chờ đón niềm hạnh phúc
Rước cô dâu lên xe hoa không có hoa
Rinh được cô dâu lên chiếc xe hoa mà không có hoa, xe chuyển bánh về miền Tây sông Nhuệ. Đó cũng là lúc mà những giai điệu ngọt ngào của ca khúc "Khúc hát sông quê" của Nguyễn Trọng Tạo vang lên. Không biết người chủ xe cố tình hay vô ý đã làm cho không khí trong chiếc xe đón dâu trở nên dạt dào cảm xúc. Cả hai người trẻ tuổi lặng đi, không nói câu gì trên suốt dọc đường đê, nhìn xuống dòng sông đã thấm đẫm trong quá khứ và là mạch nguồn yêu thương cho cuộc sống tình yêu của hai người. "Ôi con sông quê, con sông quê. Sông còn nhớ chăng nơi ta ngồi ngóng mẹ, vời vợi tuổi thơ một xu bánh đa vừng", chú rể biết cô dâu đang lòng đầy tâm sự khi bắt đầu bước sang một trang đời mới, trang đời vắng hơn bóng dáng người mẹ hiền, trang đời mà hạnh phúc vo tròn trong tình yêu thủy chung và tình cảm đằm thắm mà hai người trẻ dành cho nhau. Từ nay, có một ngôi nhà sẽ thêm một nàng dâu và có một ngôi nhà sẽ vắng hơn bóng dáng của một người con hiếu thảo. Trong lúc vội vả bên nhà gái để chuẩn bị lên đường sang nhà trai tổ chức lễ thành hôn, những phô ảnh vội vã cô dâu chụp cùng những người thân thiết, ai cũng thấy cái bản lĩnh kiên cường của người mẹ phải xa con. Mẹ không khóc, con không rơi lệ, những lẽ thường tình ở đời dường như đã lặn đi sau những làn mưa để tất cả chầm chậm trôi đi theo những khoảnh khắc diệu kỳ, cô dâu đã trở về phòng cưới.
Xe khởi hành về Nhà trai, bắt đầu những giai điệu "Khúc hát sông quê"
Sánh bước bên nhau
Trong ánh mắt hân hoan của mọi người
Hiện diện tại hội trường phòng cưới Nhà trai chuẩn bị cho Lễ thành hôn được bắt đầu
Phòng cưới đơn sơ hơn rất nhiều những phòng cưới bình thường khác. Không hoa cưới, không cầu kỳ trang trí nhưng ở đó chứa đựng biết bao nhiêu kỷ niệm. Đó là căn phòng chờ đợi, căn phòng của sự mong ngóng; căn phòng đã nuôi dưỡng hạnh phúc của hai gia đình nhỏ. Chú rể chạnh lòng nhớ lại ngày hạnh phúc của hai người anh trai khi đón nàng dâu cũng về chính căn phòng này ở những thập niên 90 của thế kỷ trước. Đám cưới ngày ấy không có xe hoa, không có váy ngắn váy dài, không có những xa xỉ phẩm như ngày nay nhưng căn phòng ấy đã khởi nguồn cho biết bao nhiêu hạnh phúc.
Phòng cưới
Lễ cưới diễn ra nhanh chóng nhưng vẫn đầy đủ những thủ tục cần thiết. Những phô ảnh chụp vội vã trước lúc cô dâu trở lại nhà mẹ đẻ theo phong tục của địa phương và họ hàng, bạn bè chung chén rượu mình với gia chủ, đó chính là những giây phút ghi dấu những sự hiện diện đầy ý nghĩa. Người bạn thân đã gắn bó cùng tôi suốt 4 năm đại học cùng với người bạn đời đi bên cạnh đã không quản đường xa, mưa gió đã về chung vui cùng với gia đình; những người bạn thân đã vất vả lo toan cho đám cưới được chu toàn; cả các anh chị, các cậu và các em với những chiếc áo thấm đẫm mồ hôi như đã gửi gắm cả trăm ngàn tình thương trong những sự quan tâm đầy thiết thực đó. Những lo toan của "người mẹ không sinh ra" cùng với những lời dặn dò, tâm sự, sẻ chia trước khi hai con bắt đầu một cuộc sống mới. Cái gắng gượng vượt qua nỗi đau bệnh tật của bố khi đám cưới đang diễn ra... Tất cả là những giây phút chứa đựng biết bao nhiêu những nỗi niềm, biết bao nhiêu cảm xúc để làm nên một đám cưới đặc biệt không thể nào quên.
Phát biểu trao dâu của đại diện họ Nhà gái
Phát biểu của đại diện họ Nhà trai
Bái yết tổ đường
Cạn chén tương phùng tương ngộ
Hạnh phúc đến không dễ dàng, lửa đã thử vàng, gian nan đã thử sự kiên trì, bền bỉ. Đã có những giọt nước mắt rơi trong ngày trọng đại. Giọt nước mắt lo lắng cho người bố gần như đổ khụy giữa lúc đám cưới đang diễn ra; giọt nước mắt lặn vào trong của sự đón nhận một tình cảm bất ngờ của "người mẹ không sinh ra", người mẹ thứ hai, người đã chắp cánh những ước mơ tuổi trẻ. Niềm vui đã không thực sự trọn vẹn nhưng hạnh phúc là điều có thật. Tôi bồi hồi nhìn lại cả một quãng đường đời mới biết, cuộc đời mình chưa bao giờ có một điều gì là hoàn toàn suôn sẻ, luôn luôn có những khó khăn ban đầu không thể lường trước. Nhưng điều quan trọng là rồi tất cả cũng đã qua đi với thành công và niềm hạnh phúc. Có thể đám cưới này cũng vậy? Đó là những khó khăn ban đầu để xây đắp cho một hạnh phúc lâu dài, bền vững. Khó khăn, trở ngại ban đầu khi đó đã trở thành động lực để ta thêm mạnh mẽ bước chân đi tiếp trên những chặng đường.
Những sự hiện diện bất ngờ:
Gấu và Mật
Thịnh Lưu
Ước Vân (Mơ thành những đám mây)
Đại Ngân (Ngân hà bao la)
Kin kin
Những người bạn thân
Chung chén rượu mừng cùng bạn bè, anh em, họ hàng, thân thích, lòng tôi thấy bâng khuâng trong men rượu quê hương. Mọi lời nói dường như đặc nghẹn trong cổ họng. Cảm ơn tất cả mọi người đã dành tặng những sự quan tâm chân thành. Hạnh phúc không thể nào có được nếu thiếu vắng những người đồng hành, tôi chỉ thực sự cảm nhận được điều đó khi đã ôm trọn yêu thương trong vòng tay.
Chung chén rượu mừng
Bắt đầu Hạnh phúc
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)