26 thg 6, 2009

Nhắn tuổi hai mươi

Có một xóm trọ đã lưu giấu một kỷ niệm tuổi sinh viên tôi. Xóm trọ 133 Bùi Xương Trạch. Ở nơi ấy có biết bao những chuyện vui buồn. Dưới đây là một khoảnh khắc ngắn ngủi tôi còn ghi lại được. Những lời động viên với các bạn học sinh đang ôn thi đại học. Hai cô bé còn quá trẻ về tuổi đời nhưng đã phải nếm trải đủ những đắng cay của cuộc sống. Một mình đi làm kiếm tiền ôn thi Đại học, biết bao nhiêu khó khăn nhưng các em vẫn luôn sống tốt. Dù không giúp được gì nhiều cho các em nhưng tôi đã mong muốn truyền được cho các em niềm tin vào cuộc đời. Những phản hồi của các em cũng đã khiến tôi rất vui. Cảm ơn các em rất nhiều. Chúc các em luôn vững bước trong cuộc sống khó khăn phía trước.

Từ một lá thư gửi các học sinh cùng xóm trọ đang ôn thi đại học


Đôi lúc trong cuộc sống chúng ta phải chấp nhận thất bại. Âu đó cũng là quy luật của cuộc sống. Nhưng thất bại lại làm cho con người lớn lên, trưởng thành hơn và vững vàng hơn trong cuộc sống. Vì thế chấp nhận thất bại cũng chính là sự hy sinh để hướng đến thành công. Nếu như có một lúc nào đó ta thất bại thì cứ hãy tin rằng, thành công đang ở phía trước.
Trong "Thép đã tôi thế đấy" của Leptônxitôi, Pavencorservin có nói một câu như thế này: "Cái quý giá nhất của con người là cuộc sống, đời người chỉ sống có một lần, phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận cho những năm tháng đã sống hoài, sống phí, để khỏi phải hổ thẹn vì một quá khứ ti tiện và đớn hèn của mình và để khi nhắm mắt xuôi tay ta có thể tự hào nói rằng, tất cả đời ta, sức ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người". Thiết nghĩ câu nói ấy đã bao hàm biết bao nhiêu thứ triết lý. Nó đã từng là tuyên ngôn về lẽ sống của cả một thế hệ thanh niên Xô Viết. Còn chúng ta, chúng ta nghĩ gì khi "Tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại"
Ôi ngày xưa, cái thời chiến tranh, đạn lửa:

"Nhớ đêm ra đi đất trời bốc lửa
Cả đô thành nghi ngút cháy sau lưng
Những chàng trai chưa trắng nợ anh hùng
Hồn mười phương phất phơ cờ đỏ thắm
Rách tả tơi đôi dày vạn dặm
Bụi trường chinh phai nhạt áo hào hoa"

Những cuộc chia ly cũng rất đỗi nghẹn ngào:

"Người đi ừ nhỉ người đi thực
Mẹ thà coi như chiếc lá bay
Chị thà coi như là hạt bụi
Em thà coi như hơi rượu say"

Để rồi sau đó:

"Nắng vẫn ngời trên những mắt lá si
Và người chồng ấy đã ra đi"

Tất cả đó là tình yêu với nong sông, đất nước của thế hệ thanh niên Việt Nam nhưng xét cho cùng đó chính là tình yêu với mẹ, với chị, với em, với người thân, với xóm làng... Trong quan hệ giữa cái chung với cái riêng ấy đã hàm chứa biết bao những tấm lòng, những khắc khoải của tâm can với những mong đợi mỏi mòn mà bao hy vọng.
Có thể sẽ là quá xa xôi khi ta lại một lần nữa hát lại bài ca "ngày xửa ngày xưa" tưởng như ai đó cũng đã thuộc đến từng dấu lặng. Nhưng, có ngày mai nào không bắt nguồn từ hôm nay cũng như không có hôm nay nào không bắt nguồn từ hôm qua. Đó chính là thời gian đã được định hình, là nhựa sống đã được nhen nhóm và bùng cháy.
Ngày hôm nay, khi chúng ta đang khát khao làm một việc gì đó có ích cho cuộc đời thì bài học về nhà văn Hộ, về thầy giáo Thứ trong các sáng tác của Nam Cao vẫn còn nguyên giá trị. Chúng ta sẽ chẳng làm được gì cả nếu như trong đầu óc chất chứa những suy nghĩ chán ngán hay những mơ ước viển vông, xa xôi đến từ một cõi vô hình. Hạnh phúc đơn sơ ở ngay trong hiện tại, ở ngay trong cách cư xử của chúng ta với những người mỗi buổi sáng khi mở mắt ra chúng ta nhìn thấy đầu tiên. Vâng đúng thế, đôi lúc hạnh phúc của ta lại là niềm vui của một ai đó ngoài ta. Vì vậy cần phải sống mở lòng. Hãy để cho những tia nắng ban mai của ngày mới rọi thẳng vào lồng ngực của bạn, bạn sẽ thấy ngay sự diệu kỳ của cuộc sống.
Trong xã hội này, khi đồng tiền đang ngự trị trên luân lý, lương tâm, khi người ta có thể ra một cái giá rẻ mạt với tâm hồn mình thì những trái tim giàu yêu thương, những tâm hồn biết hướng tới thiên lương cần phải được đặt lên làm lẽ sống tối thượng trong mỗi con người. Có thể một ai đó cho rằng, hạnh phúc của con người chỉ tìm thấy trong phú quý giàu sang. Đúng nhưng chưa đủ vì cái tồn tại vĩnh cửu chỉ có thể là do chính mồ hôi, nước mắt của ta tạo ra; cái gì chóng đến thì cũng chóng qua cũng giống như chẳng có sự phú quý nào mà ông trời tự dưng ban phát.
Một mùa hè nữa lại đến, phượng lại sẽ sàng đơm hoa, cũng như vậy, cánh bằng lăng im ỉm mình trong trang vở trắng khép lại một mối tình đầu. Tất cả là để chờ đợi một mùa thi, một tháng sáu nồng ấm những cơn mưa mùa hạ. Nhìn những chàng trai, cô gái chong đèn đêm thâu bên trang vở, tôi lại bồi hồi rồi trái tim lại bao thổn thức và khao khát vì chính tôi chứ chẳng phải ai khác cũng đã từng một thời như thế. Từ sâu thẳm lòng mình tôi cầu mong những may mắn sẽ đến với họ. Cổng trường Đại học vời vợi xa nhưng lại cận kề ngay trước mặt tưởng như bàn tay khẽ đưa ra đã chạm tới cả chân trời. Hãy cứ hy vọng dù hy vọng đó chỉ nhỏ nhoi như ánh đèn chị Tý khẽ luồn qua kẽ liếp trong một đêm mùa hạ đầy sao và những dải ngân hà của cái phố huyện tàn tạ nào đó khi một đoàn tàu vừa qua để lại những đốm sáng lung linh trên đường ray.
Chúc hai cô bé thi tốt trong kỳ thi sắp tới. Ngày mai anh phải về quê rồi và chắc cũng chẳng có dịp để quay lại "chiến trường xưa" này nữa. Tài liệu của anh các em trả sau cũng được. Anh chờ đợi tin mừng của các em.

Đến những lời chi sẻ chân tình

"Ngày mai anh về quê rồi. Em cũng chẳng biết nói thế nào nữa. Cõ những điều tưởng như thật đơn giản nhưng lại chẳng đơn giản chút nào. Em cảm thấy mình thật may mắn là một trong rất nhiều người được biết anh. Thời gian em ở đây cũng chưa đáng là bao nhưng cũng đủ để cho em hiểu thêm được một phần nào đó về cuộc sống, nhất là anh, một người sống rất nội tâm và mang trong mình bao khát vọng lớn lao, những hoài bão và những giấc mơ đẹp. Chắc chắn anh sẽ là tấm gương sáng cho hai em và rất nhiều người khác nữa.
Chúng em rất vui được anh quan tâm chỉ dạy. Em cảm thấy đó là một điều thật may mắn. Những dòng chữ của anh như chắp thêm đôi cánh niềm tin và khát vọng trong chúng em. Đó không phải là những lời mà ai cũng có thể nói cho ai được. Chúng em cảm ơn anh nhiều lắm. Em chúc anh có một kỳ nghỉ thật vui vẻ, có thêm được nhiều điều thú vị, bổ ích cho cuộc sống!
Anh sẽ mãi là "Trương Chi" của hai em nhé. Anh hãy hát và hát thật nhiều vào anh ạ, không chỉ để cho mọi người mà còn thêm yêu cuộc sống đầy thú vị này nữa. Anh đồng ý không? Ngày mai trước khi đi, anh có thể hát tặng hai em một ca khúc nào đó được không anh? Cảm ơn anh rất nhiều. Tạm biệt anh. Rất mong được gặp lại anh".

*********

"Gửi "nhanhlanrung"!

Rất cảm ơn anh vì những lời nhắn nhủ, động viên.
Anh à, Có những điều chúng ta không thể nói ra và cũng không biết làm sao cho người khác hiểu được. Chúng em luôn nhớ các anh và...
Mong anh luôn khỏe và yêu đời. Giọng hát của anh thật ấp áp. Em rất xúc động. Cảm ơn anh rất nhiều.
"Sóng ở đáy sông ai nhìn thấu
Giữa biển khơi ai biết một cánh bèo"
Hãy mãi là "nhanhlanrung" nha anh!

Lời anh hát ru anh vào giấc ngủ
Giấc yên bình em đã mất từ lâu
Thuyền và biển đung đưa trên bờ cát
Cát âm thầm...ôm thuyền, biển trong tim"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét