Có lẽ trên đời này chẳng ai tin vào câu chuyện mà tôi sẽ kể dưới đây thay cho một người con gái. Có một thứ tình cảm lạ thường ở trong đó. Tôi không thể tin là chính tôi lại là nhân vật huyền hoặc trong đó. Câu chuyện không có thật nhưng chính những giả tưởng lạ lùng của nó đã là tôn lên một thứ tình cảm thật lạ lùng. Tình yêu chăng? Tôi không tin lắm vào điều đó nhưng những phút giây hư ảo đã khiến cho cuộc sống của chúng ta trở nên rất đáng sống. Xin cảm ơn người đã viết lên câu chuyện này dành tặng cho tôi. Người đó giờ này chắc đã ở rất xa tầm thế giới, ở một miền huyền thoại nào khác. Nhưng tôi tin, những tháng ngày tươi đẹp với giấc mơ sẽ khiến cho cuộc sống của tôi và người ấy trở nên tốt đẹp hơn. Đừng ai băn khoăn về câu chuyện này vì đó là một câu chuyện đẹp và đáng nhớ trong cuộc đời của một con người thích sồng với những giấc mơ giả tưởng như tôi. Đã có một thời tôi đã tin, câu chuyện đó là điểm khởi đầu cho một tình yêu nhưng tất cả không phải là như thế. Thực sự là tôi đang mơ. Mơ một cách huyền hoặc như chính câu chuyện đó. Xin giữ mãi trong lòng những khoảnh khắc khó quên. Xin giữ mãi chút chân tình nồng ấm của miền sơn cước. Dù chưa một lần đến nơi đó nhưng tôi tin, miền sơn cước rất đẹp, đẹp như chính tâm hồn của người sơn nữ. Chúc cho miền dỹ vãng xưa bình lặng đi vào huyền thoại...
Hôm nay
vẫn như mọi ngày, bé con xuống núi hái vài bông hoa về cắm,loài hoa có cái tên rất lạ mà bé con tự đặt cho nó - hoa thủy chung. Cánh hoa màu tím nhạt giống như một nửa trái tim, mùi hương thì dịu dàng và thuần khiết đến lạ. Bé con thích nó bởi nó chẳng rực rỡ, kiêu sa, chẳng phô trương, tự kiêu ngạo như những loài hoa khác.
Nhưng một điều kỳ lạ đã xảy ra, có một lũng hoa thủy chung được rào lại, được chăm sóc rất kỹ càng. Vậy là lũng hoa đã có chủ. Bé con thở dài. Cô chẳng được tự do ngắm chúng nữa, chẳng được ngắt vài bông để đem về phòng cắm nữa. Nhưng sao lại có người thích loài hoa dại này nhỉ? Bé con thắc mắc. Cô rất thích ngắt vài nhành hoa nhưng bé lại ngại bởi không có chủ vườn hoa ở đó. Đã vậy ta cứ ngồi đây ngắm cho chán mắt rồi mới về. Bé con thả người tự do xuống thảm cỏ xanh mượt, 2 tay vắt lên trán như nghĩ ngợi điều gì đó mơ hồ và xa xăm lắm. Màu tím ấy cứ chập trờn trong đầu cô bé làm bé nhớ đến loài hoa phong lan tím. Lòng bé chợt buồn man mác. Gió mát thật. Mùi hương ấy như ngấm vào gió. Bé con khoan khoái tận hưởng mùi thơm diệu kỳ ấy. Nó dịu dàng đưa bé vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy bé thấy một bó hoa bên mình. Bé con ngơ ngác dụi mắt nhìn xung quanh nhưng chẳng có ai cả. Tất cả đều im lặng, chỉ có tiếng chim họa mi đang hót vọng đều đều từ khe đá vọt lên không trung hòa vào gió rồi tan biến trong giây lát.
Bé con ngập ngừng không muốn cầm bó hoa bởi bé chưa biết chủ nhân của bó hoa là ai. Nhưng bé lại tiếc không lỡ vứt nó đi. Cầm bó hoa trên tay mà lòng bé mang bao nhiêu thắc mắc. Sao họ lại biết bé thích loài hoa này nhỉ? Họ là ai? Người tốt hay kẻ xấu?
Ngày thứ hai
Trưa nay sau khi ăn vội vàng nửa bát cơm, bé lại ra lũng chung thủy. Lần này sự đổi thay nơi đây cũng làm cho cô bé ngạc nhiên hơn, ngạc nhiên đến ngỡ ngàng. Một ngôi nhà lá xinh xinh cân xứng với chiếc ao. Điều làm cô bé ngỡ ngàng nhất là giàn hoa liễu xanh rì trước giò phong lan được treo lủng lẳng đang trổ hoa đủ màu. Bé con ấn tượng nhất vẫn là giò lan tím. Nhìn bề ngoài, bé con cũng phần nào đoán được chủ ngôi nhà này là người thế nào rồi. Một người yêu thiên nhiên, chịu khó và cần cù, có nhiều điểm rất giống bé con. Tự nhiên bé muốn tò mò xem chủ nhân của vườn hoa này. Bé con chấn tĩnh, lấy tinh thần một hồi lâu rồi mạnh dạn bước về phía khu vườn. Chân bé con bước nhẹ nhàng trên con đường dải sỏi trắng tinh. Tiếng lạo xạo của những viên sỏi cọ vào nhau làm bé chấn tĩnh hơn đôi chút. Vào đến giàn liễu, bé thập thò, rụt rè không dám bước nữa. Bé thấy chân mình run lên vì sợ hãi. Trong lúc sợ hãi bé chỉ kịp nhìn thoáng vào ngôi nhà. Ngôi nhà được môtíp một màu xanh da trời. Trong nhà đơn giản có một bộ bàn ghế bằng mây, một chồng sách dầy cộp được xếp ngay ngắn ở trên bàn. Trên tường được treo vào bức tranh họa cảnh sông núi trông rất có hồn và ấn tượng. Nhưng bé vẫn rất tò mò. Bé mạnh dạn bước thêm một bước nữa ngó vào nhà. Một lọ hoa chung thủy được đặt bên cửa sổ. Có lẽ đây là nơi kê chiếc giường của chủ nhân. Nhìn bé bây giờ trông thật tội nghiệp, thụt thò, rình mò như một kẻ trộm, mồ hôi trên trán bé vã ra ướt đầm đìa cả khuôn mặt.Bé muốn thỏa tính tò mò, bé muốn biết mặt chủ nhân của ngôi nhà đẹp tuyệt vời này. Bé cố nhắm mắt, đưa chân thêm bước nữa. Lần này bé nghe được tiếng ngáy nho nhỏ đều đều vang lên. Có lẽ họ đang nghỉ trưa - bé nghĩ. Tiếng người dở mình của chủ nhân đang ngủ làm bé giật mình. Như kiểu bị chủ nhà phát giác, bé co giò chạy. Nhưng chân bé run quá. Chạy được một đoạn bé bị ngã một cái đau điếng. Bé con lồm ngồm bò dậy và chạy tiếp. Chạy ra khỏi cổng bé mới hoàn hồn. Bé thở phào nhẹ nhõm ngồi phịch xuống thẳm cỏ dày mượt. Bây giờ bé con mới để ý chiếc quần kaki màu xanh lá mạ bé vừa cắt đã bị rách ở đầu gối, vết chầy xước do ngã ở cổng làm bé đau điếng. Máu ở vết thương bắt đầu chảy ra làm loang rộng một mảng to. Lúc này bé không thể chịu được nữa rồi. Bé bật khóc rấm rứt.
- Này cô bé, sao lại khóc nhè vậy?
Tiếng một người đàn ônghỏi bé làm bé giật mình. Bé con lau nước mắt cãi biến.
- Ông thấy tôi khóc hồi nào? Bụi bay vào mắt tôi chứ bộ.
Vừa nói bé vừa đứng bật dậy, co giò khập khiễng chạy. Về đến cổng, bé gào to lên gọi mẹ. Mẹ bé chạy ra hốt hoảng.
- Sao vậy con? Đi đứng kiểu gì thế? Chảy nhiều máu thế này. Khổ không cơ chứ lị.
Vừa mắng mẹ vừa dìu bé vào nhà băng bó vết thương cho bé. Nằm trên giường nhăn nhó, bé chợt thấy tiếc. Biết đâu người đàn ônglúc nãy là chủ nhân của ngôi nhà đó thì sao. Trời đất! Bé kêu khẽ và tiếc dẻ.
- Sao mình không ngẩng lên nhìn người ấy nhỉ? Có thế mình mới bù lại được cú ngã vừa nãy. Mình vừa bỏ qua một điều không đáng bỏ qua. Tiếc thật.
Ngày thứ 3
Cũng vào buổi trưa nắng chang chang, bé con khập khiễng lê chiếc chân cà nhắc xuốnG lũng chung thủy. Bé quyết tâm xem mặt bằng được chủ nhân của ngôi nhà lạ.
Vẫn như mọi trưa, bé con phải ngồi chấn tĩnh một lúc để lấy tinh thần mới bước vào cổng. Bé cố cà nhắc đến cổng thì một điều kỳ diệu làm bé đứng trôn chân như trời trồng.
- "Nếu phải cách xa em, anh chỉ còn bão tố"
Lời của bài hát "Thuyền và biển" vang lên hòa cùng tiếng ghita lúc trầm lúc bổng. Bé giật mình bởi mỗi khi nghe bài hát này bé lại nhớ đến anh trai bé, nhớ đến khủng khiếp. Bé vẫn đứng để tận hưởng nốt bài hát mà bé vốn rất thích. Đó là bài "Nhánh lan rừng" đang được chủ nhân của ngôi nhà đẹp như thiên đường đó thổi cả hồn mình vào tiếng ghita. Bé con cảm thấy giọng hát ấy quen lắm. Có lẽ đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải. Nhưng bé không dám khẳng định bởi nó rất hoang đường. Bé muốn vào nhà để nhìn rõ mặt chủ nhân. Trong lúc bé đang phân vân không biết có nên vào hay không. Bé con đâu biết rằng, chủ nhân của ngôi nhà đó đã thôi hát, không đánh đàn, đang đứng nhìn bé qua ô cửa sổ nhỏ. Ánh mắt ánh lên một nỗi buồn khó tả. Chắc người ấy cũng phân vân, nửa muốn gặp bé, nửa không muốn gặp. Mặt bé lúc này đỏ bừng do trời nắng chang chang. Bé quyết định mở cửa bước vào. Bé đâu biết rằng mải nghĩ ngợi, bé cứ bước đi như một cái xác vô hồn. Bàn chân bé đã mấp mé đến bờ ao, chỉ còn một bước nhỏ nữa thôi là bé sẽ bị rơi xuống ao.
- Bé con coi chừng ngã xuống ao đấy!
Tiếng người đàn ông lại vang lên thất thanh làm bé giật mình bước nhanh hơn và ngã nhào xuống ao. Bé con vốn chẳng biết bơi. Ao lại rất sâu. Bé chới với uống rất nhiều nước và lịm đi.
Bùm!!! Người ấy nhảy xuống vớt lấy bé. Bé chẳng biết gì nữa.
Người ấy đưa bé về nhà. KHi tỉnh dậy bé thấy mình đang nằm ở nhà của người lạ. Bé giật mình sợ hãi.
- Em gái tỉnh lại rồi à? Làm anh hết cả hồn.
Tiếng nói ấm áp vang lên làm bé yên lòng. Bé giương mắt nhìn người ấy. Trời đất! Chắc là bé đang mơ. Nhưng không. Chẳng như lúc nào hết bé lại rất tỉnh táo, tỉnh táo đến lạ lùng. Bé con hét lên và khóc.
- Anh, đúng là anh trai của em thật rồi.
- Anh xin lỗi. Anh muốn dành cho bé con một sự bất ngờ. Nhưng cái điều bất ngờ ấy suýt nữa làm anh ân hận suốt đời. Anh biết lỗi rồi. Anh xin lỗi bé con nhé.
Giọng của anh đều đều vang lên. Gương mặt cương nghị kia bây giờ trông rất đáng thương và tội nghiệp. Vẻ lo âu vẫn còn hiện rõ trên đôi mặt.
Bé con thôi khóc, ôm trầm lấy anh. Bé cảm thấy mình ấm lên rất nhiều. Bé đang cố lắng nghe nhịp đập của con tim. Hình như hai trái tim đang hoà cùng nhịp đập.
- Anh tặng bé con đấy. Mai sau bé con sẽ làm chủ ngôi nhà này.
Bé con ngỡ ngàng không tin vào tai mình.
- Anh nói thật chứ?
- Tất nhiên rồi
Anh cười ấm áp. Thiên đường trong mộng của bé con là đây. Nó rất đẹp. Bé chẳng cần phồn hoa diễm lệ mà chỉ cần bình thường, giản dị như thế thôi cũng đủ làm cho bé con hạnh phúc lắm rồi.
Hôm nay
vẫn như mọi ngày, bé con xuống núi hái vài bông hoa về cắm,loài hoa có cái tên rất lạ mà bé con tự đặt cho nó - hoa thủy chung. Cánh hoa màu tím nhạt giống như một nửa trái tim, mùi hương thì dịu dàng và thuần khiết đến lạ. Bé con thích nó bởi nó chẳng rực rỡ, kiêu sa, chẳng phô trương, tự kiêu ngạo như những loài hoa khác.
Nhưng một điều kỳ lạ đã xảy ra, có một lũng hoa thủy chung được rào lại, được chăm sóc rất kỹ càng. Vậy là lũng hoa đã có chủ. Bé con thở dài. Cô chẳng được tự do ngắm chúng nữa, chẳng được ngắt vài bông để đem về phòng cắm nữa. Nhưng sao lại có người thích loài hoa dại này nhỉ? Bé con thắc mắc. Cô rất thích ngắt vài nhành hoa nhưng bé lại ngại bởi không có chủ vườn hoa ở đó. Đã vậy ta cứ ngồi đây ngắm cho chán mắt rồi mới về. Bé con thả người tự do xuống thảm cỏ xanh mượt, 2 tay vắt lên trán như nghĩ ngợi điều gì đó mơ hồ và xa xăm lắm. Màu tím ấy cứ chập trờn trong đầu cô bé làm bé nhớ đến loài hoa phong lan tím. Lòng bé chợt buồn man mác. Gió mát thật. Mùi hương ấy như ngấm vào gió. Bé con khoan khoái tận hưởng mùi thơm diệu kỳ ấy. Nó dịu dàng đưa bé vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy bé thấy một bó hoa bên mình. Bé con ngơ ngác dụi mắt nhìn xung quanh nhưng chẳng có ai cả. Tất cả đều im lặng, chỉ có tiếng chim họa mi đang hót vọng đều đều từ khe đá vọt lên không trung hòa vào gió rồi tan biến trong giây lát.
Bé con ngập ngừng không muốn cầm bó hoa bởi bé chưa biết chủ nhân của bó hoa là ai. Nhưng bé lại tiếc không lỡ vứt nó đi. Cầm bó hoa trên tay mà lòng bé mang bao nhiêu thắc mắc. Sao họ lại biết bé thích loài hoa này nhỉ? Họ là ai? Người tốt hay kẻ xấu?
Ngày thứ hai
Trưa nay sau khi ăn vội vàng nửa bát cơm, bé lại ra lũng chung thủy. Lần này sự đổi thay nơi đây cũng làm cho cô bé ngạc nhiên hơn, ngạc nhiên đến ngỡ ngàng. Một ngôi nhà lá xinh xinh cân xứng với chiếc ao. Điều làm cô bé ngỡ ngàng nhất là giàn hoa liễu xanh rì trước giò phong lan được treo lủng lẳng đang trổ hoa đủ màu. Bé con ấn tượng nhất vẫn là giò lan tím. Nhìn bề ngoài, bé con cũng phần nào đoán được chủ ngôi nhà này là người thế nào rồi. Một người yêu thiên nhiên, chịu khó và cần cù, có nhiều điểm rất giống bé con. Tự nhiên bé muốn tò mò xem chủ nhân của vườn hoa này. Bé con chấn tĩnh, lấy tinh thần một hồi lâu rồi mạnh dạn bước về phía khu vườn. Chân bé con bước nhẹ nhàng trên con đường dải sỏi trắng tinh. Tiếng lạo xạo của những viên sỏi cọ vào nhau làm bé chấn tĩnh hơn đôi chút. Vào đến giàn liễu, bé thập thò, rụt rè không dám bước nữa. Bé thấy chân mình run lên vì sợ hãi. Trong lúc sợ hãi bé chỉ kịp nhìn thoáng vào ngôi nhà. Ngôi nhà được môtíp một màu xanh da trời. Trong nhà đơn giản có một bộ bàn ghế bằng mây, một chồng sách dầy cộp được xếp ngay ngắn ở trên bàn. Trên tường được treo vào bức tranh họa cảnh sông núi trông rất có hồn và ấn tượng. Nhưng bé vẫn rất tò mò. Bé mạnh dạn bước thêm một bước nữa ngó vào nhà. Một lọ hoa chung thủy được đặt bên cửa sổ. Có lẽ đây là nơi kê chiếc giường của chủ nhân. Nhìn bé bây giờ trông thật tội nghiệp, thụt thò, rình mò như một kẻ trộm, mồ hôi trên trán bé vã ra ướt đầm đìa cả khuôn mặt.Bé muốn thỏa tính tò mò, bé muốn biết mặt chủ nhân của ngôi nhà đẹp tuyệt vời này. Bé cố nhắm mắt, đưa chân thêm bước nữa. Lần này bé nghe được tiếng ngáy nho nhỏ đều đều vang lên. Có lẽ họ đang nghỉ trưa - bé nghĩ. Tiếng người dở mình của chủ nhân đang ngủ làm bé giật mình. Như kiểu bị chủ nhà phát giác, bé co giò chạy. Nhưng chân bé run quá. Chạy được một đoạn bé bị ngã một cái đau điếng. Bé con lồm ngồm bò dậy và chạy tiếp. Chạy ra khỏi cổng bé mới hoàn hồn. Bé thở phào nhẹ nhõm ngồi phịch xuống thẳm cỏ dày mượt. Bây giờ bé con mới để ý chiếc quần kaki màu xanh lá mạ bé vừa cắt đã bị rách ở đầu gối, vết chầy xước do ngã ở cổng làm bé đau điếng. Máu ở vết thương bắt đầu chảy ra làm loang rộng một mảng to. Lúc này bé không thể chịu được nữa rồi. Bé bật khóc rấm rứt.
- Này cô bé, sao lại khóc nhè vậy?
Tiếng một người đàn ônghỏi bé làm bé giật mình. Bé con lau nước mắt cãi biến.
- Ông thấy tôi khóc hồi nào? Bụi bay vào mắt tôi chứ bộ.
Vừa nói bé vừa đứng bật dậy, co giò khập khiễng chạy. Về đến cổng, bé gào to lên gọi mẹ. Mẹ bé chạy ra hốt hoảng.
- Sao vậy con? Đi đứng kiểu gì thế? Chảy nhiều máu thế này. Khổ không cơ chứ lị.
Vừa mắng mẹ vừa dìu bé vào nhà băng bó vết thương cho bé. Nằm trên giường nhăn nhó, bé chợt thấy tiếc. Biết đâu người đàn ônglúc nãy là chủ nhân của ngôi nhà đó thì sao. Trời đất! Bé kêu khẽ và tiếc dẻ.
- Sao mình không ngẩng lên nhìn người ấy nhỉ? Có thế mình mới bù lại được cú ngã vừa nãy. Mình vừa bỏ qua một điều không đáng bỏ qua. Tiếc thật.
Ngày thứ 3
Cũng vào buổi trưa nắng chang chang, bé con khập khiễng lê chiếc chân cà nhắc xuốnG lũng chung thủy. Bé quyết tâm xem mặt bằng được chủ nhân của ngôi nhà lạ.
Vẫn như mọi trưa, bé con phải ngồi chấn tĩnh một lúc để lấy tinh thần mới bước vào cổng. Bé cố cà nhắc đến cổng thì một điều kỳ diệu làm bé đứng trôn chân như trời trồng.
- "Nếu phải cách xa em, anh chỉ còn bão tố"
Lời của bài hát "Thuyền và biển" vang lên hòa cùng tiếng ghita lúc trầm lúc bổng. Bé giật mình bởi mỗi khi nghe bài hát này bé lại nhớ đến anh trai bé, nhớ đến khủng khiếp. Bé vẫn đứng để tận hưởng nốt bài hát mà bé vốn rất thích. Đó là bài "Nhánh lan rừng" đang được chủ nhân của ngôi nhà đẹp như thiên đường đó thổi cả hồn mình vào tiếng ghita. Bé con cảm thấy giọng hát ấy quen lắm. Có lẽ đã nghe thấy ở đâu rồi thì phải. Nhưng bé không dám khẳng định bởi nó rất hoang đường. Bé muốn vào nhà để nhìn rõ mặt chủ nhân. Trong lúc bé đang phân vân không biết có nên vào hay không. Bé con đâu biết rằng, chủ nhân của ngôi nhà đó đã thôi hát, không đánh đàn, đang đứng nhìn bé qua ô cửa sổ nhỏ. Ánh mắt ánh lên một nỗi buồn khó tả. Chắc người ấy cũng phân vân, nửa muốn gặp bé, nửa không muốn gặp. Mặt bé lúc này đỏ bừng do trời nắng chang chang. Bé quyết định mở cửa bước vào. Bé đâu biết rằng mải nghĩ ngợi, bé cứ bước đi như một cái xác vô hồn. Bàn chân bé đã mấp mé đến bờ ao, chỉ còn một bước nhỏ nữa thôi là bé sẽ bị rơi xuống ao.
- Bé con coi chừng ngã xuống ao đấy!
Tiếng người đàn ông lại vang lên thất thanh làm bé giật mình bước nhanh hơn và ngã nhào xuống ao. Bé con vốn chẳng biết bơi. Ao lại rất sâu. Bé chới với uống rất nhiều nước và lịm đi.
Bùm!!! Người ấy nhảy xuống vớt lấy bé. Bé chẳng biết gì nữa.
Người ấy đưa bé về nhà. KHi tỉnh dậy bé thấy mình đang nằm ở nhà của người lạ. Bé giật mình sợ hãi.
- Em gái tỉnh lại rồi à? Làm anh hết cả hồn.
Tiếng nói ấm áp vang lên làm bé yên lòng. Bé giương mắt nhìn người ấy. Trời đất! Chắc là bé đang mơ. Nhưng không. Chẳng như lúc nào hết bé lại rất tỉnh táo, tỉnh táo đến lạ lùng. Bé con hét lên và khóc.
- Anh, đúng là anh trai của em thật rồi.
- Anh xin lỗi. Anh muốn dành cho bé con một sự bất ngờ. Nhưng cái điều bất ngờ ấy suýt nữa làm anh ân hận suốt đời. Anh biết lỗi rồi. Anh xin lỗi bé con nhé.
Giọng của anh đều đều vang lên. Gương mặt cương nghị kia bây giờ trông rất đáng thương và tội nghiệp. Vẻ lo âu vẫn còn hiện rõ trên đôi mặt.
Bé con thôi khóc, ôm trầm lấy anh. Bé cảm thấy mình ấm lên rất nhiều. Bé đang cố lắng nghe nhịp đập của con tim. Hình như hai trái tim đang hoà cùng nhịp đập.
- Anh tặng bé con đấy. Mai sau bé con sẽ làm chủ ngôi nhà này.
Bé con ngỡ ngàng không tin vào tai mình.
- Anh nói thật chứ?
- Tất nhiên rồi
Anh cười ấm áp. Thiên đường trong mộng của bé con là đây. Nó rất đẹp. Bé chẳng cần phồn hoa diễm lệ mà chỉ cần bình thường, giản dị như thế thôi cũng đủ làm cho bé con hạnh phúc lắm rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét