24 thg 6, 2009

Mang đến cho đời ý nghĩa những vần thơ

Tình yêu như cơn mưa bất chợt đi qua cuộc đời mỗi con người. Có ai trong đời không một lần yêu, không một lần nếm trải những dư vị đặc biệt của tình yêu. Hạnh phúc và Khổ đau, Ngọt ngào và Cay đắng, Hy vọng và Tuyệt vọng... Tình yêu thắp lên trong trái tim mỗi con người ánh sáng của lòng vị tha, của khát vọng dâng hiến, của những điều thánh thiện,sáng trong. Thơ tình là lát cắt của Tình yêu. Dù chỉ là một rung động mỏng manh thôi thì vần thơ ấy cũng đã chắp cánh cho một sự thăng hoa vĩ đại rồi. Xin tặng những vần thơ này cho những người đã yêu, đang yêu và sẽ yêu một lời đồng cảm, tri ân (Vũ Minh Tình - Lệ Thanh)


Ảo ảnh


Có những lần em đi qua tôi
Tìm câu chuyện đã chắp thành huyền thoại
Em đằm thắm, dịu dàng, em nông nổi
Nhỏ bé tìm vào giữa cõi vô biên

Có những lần tôi đi qua em
Chỉ đơn giản bởi em là con gái
Em trong trắng, tôi hồn nhiên ngây dại
Lạc giữa biển đời tôi chẳng thể qua em

Có những lần ta đi qua nhau
Chẳng thể gọi thành tên...Lỗi hẹn
Tôi và em hai nẻo đời cách biệt
Muôn đời ta chẳng thể là nhau...

Cho tình yêu

Em đừng nhìn anh bằng đôi mắt thật buồn
Em vô tội và anh không có lỗi
Em đừng khóc cho những điều nông nổi
Thời gian sẽ làm lành tất cả những niềm đau

Dù mai này chẳng được ở bên nhau
Lòng anh vẫn yêu em như em yêu anh vậy
Bao kỷ niệm những ngày xa xôi ấy
Hãy giữ trong lòng là báu vật tình yêu

Có một mối tình không để sống bên nhau
Là ký ức nồng hương hoa cỏ dại
Có một mối tình đã trở thành mãi mãi
Tình anh và tình em.

Thu vẫn đợi em về

Thu vẫn đợi em về thay màu áo mới
Lá xác xơ cây và em chẳng tới
Nói yêu anh như giây phút ban đầu
Bàn tay em khẽ chạm nơi nao
Mà gió đã mang theo lời tình tự
Xóm trọ liêu xiêu bởi sắc màu hội tụ
Quen bước chân em, nhớ ánh mắt buồn
Căn phòng không giấc ngủ sâu hơn
Cho thu sẽ sàng ru nhành lan trước cửa
Mưa lành lạnh môi em còn nhớ
Tìm về hạnh phúc với mùa thu
Đến bao giờ cho tỉnh giấc mơ?
Không còn đoạ đầy trong ảo ảnh
Bài thơ không tên trong màu áo trắng
Thu về cho đợi hóa cô liêu.

Dòng sông chỉ có một bờ

Có một dòng sông chỉ có một bờ
Dòng sông anh tự đặt
Thuyền nan trôi trong đêm mưa
Theo dòng đời hiu hắt
Bên lở sông thương sao chẳng nhớ bên bồi?
Có một người chỉ yêu một người
Như dòng sông một bờ mãi chảy
Đây lau lách, đây cỏ xanh, bến bãi
Đây tim người huyền diệu mãi không thôi
Có một dòng sông không ngừng trôi
Chỉ có một bờ thương nhớ
Dòng sông Đáy quê em nối dòng sông Nhuệ quê anh
Cứ chảy mãi
Âm thầm, cháy bỏng, vội vàng, ngỡ ngàng, đơn lẻ
Có ai biết sao sông buồn đến thế
Chỉ một bờ thôi sông vẫn chảy yêu thương
Sao em chẳng thấy vấn vương
Vẫn chỉ có một bờ. Dòng sông anh tự đặt.

Khúc ca đêm thu không muộn

Anh thường hỏi mình rằng
Vì sao yêu em
Có là tội lỗi không
Khi chẳng thể nào quên một người đã từng là bạn
Anh đã ngỏ lời yêu
Và nụ hôn đầu chuếnh choáng
Nhẹ nhàng em đón lấy tình anh
Nhưng có bao người đang rất yêu em
Anh chỉ là một giữa những điều vĩ đại
Anh buồn và em an ủi
Em cũng rất yêu anh
Cuối con đường mùa thu mong manh
Anh cứ mải đợi bóng em
Màu áo trắng giữa không gian vàng
Màu áo anh em yêu
Thu này em đã bên người
Trái tim vẫn hướng về anh
Nơi đây anh vẫn một mình
Mắt nhìn theo làn xe búyt
Nhớ ngày xưa mơ một khúc ca buồn
Được hát cho em nghe trong đêm thu không muộn

Biệt khúc

Chia tay nhau cuối con đường
Mùa thu đầy lá
Em về với người
Để lại anh một khúc tình ca
Anh đã hát tặng em
Biển biển ơi có thấu hết tim em
Đêm huyền hoặc giữa lòng em sâu thẳm
Em không khóc nhưng cái nhìn đăm đắm
Mắt em buồn, tim anh cô đơn
Em bên anh trong ngày lễ tình nhân
Nụ hôn vội thay cho lời giã biệt
Ngày mai chẳng còn có nhau trong đời
Sâu hun hút cho cung đàn phím lạc
Lời cuối cùng không là lời từ biệt.

Tìm biển

Gặp nước da đen
Gặp mái tóc huyền
Gặp mắt biếc
Gặp tim nồng nhiệt huyết
Khi ấy tôi biết
Biển cũng gần, gần như chiếc môi em
Và tôi tìm bóng biển giữa trời đêm
Tưởng gần đấy mà cũng xa tít tắp
Ngay trước mặt mà cũng thành xa lắc
Em là người của biển. Còn anh...
Đến bao giờ tôi mới thấy biển xanh
Khi môi em chỉ hé cười e lệ
Những câu chuyện muôn đời chưa kể
Giữ trong lòng dành cho biển em.

Thu buồn

Thấy em giật mình tôi mới biết thu sang
Để những vần thơ dệt bằng niềm thương nhớ
Và anh mơ chẳng bao giờ xa em nữa
Mãi bên em cùng ngắm ánh trăng vàng

Trên con đường mùa thu mới sang
Anh biết bước chân em buồn lắm
Tóc em bay đùa dài theo nắng
Nắng Hà thành gửi xóa nỗi buồn em

Trăng mùa này nơi ấy sáng đêm đêm
Cho tim em rọi màu hồng quá vãng
Trăng nơi anh mùa này sáng lắm
Ngắm trang buồn anh mới biết yêu em

Đi tìm chiều thu kỷ niệm

Anh biết rồi thu buồn lắm em ơi
Chiều chạng vạng mặt Hồ Tây vỗ sóng
Cũng nơi ấy thời sinh viên cháy bỏng
Anh kể ai nghe chuyện một mối tình đầu
Em bây giờ em đang ở đâu
Có nhớ đến những sớm ngày hò hẹn
Hàng ghế đá lao xao hoài phượng tiếc
Lá thu rơi tím biếc một khoảng chiều
Cũng nơi này anh biết nói lời yêu
Thu quyến rũ ru anh vào giấc mộng
Không có em mình anh một bóng
Thu mênh mang sóng cứ mãi đa tình
Gió nhẹ nhàng hôn lên môi anh
Cũng như vị đầu môi em ngọt
Và mùa thu cứ bẽ bàng, vàng vọt
Một khoảng trời qua khóm lá cô đơn
Mong một ngày được gặp lại em
Chỉ khoảnh khắc mong manh thôi cũng được
Để mùa thu hộ lời sâu trong ngực
Rằng, anh yêu em.

Miền nhớ

Nắng đã chẳng còn đùa trên tóc em
Hương chẳng níu cho xưa về lối cũ
Kỷ niệm đã qua không là nỗi nhớ
Em về cho ký ức nồng hương

Thời sinh viên buồn nhớ mênh mông
Tuổi đôi mắt thâu trời qua tán lá
Em nói khẽ qua đôi làn gió lạ
Tìm anh trong hơi thu vấn vương

Áo trắng đơn sơ chẳng tinh khôi hơn
Khi em chợt quay về lối ấy
Hoa bằng lăng nhạt màu tím dậy
Cuối con đường gió vẫn hắt hiu cây.

Giữa anh và em

Giữa anh và em
Một khung trời giấu hai miền xa cách
Như mặt trời, mặt trăng không thể gặp
Như Sao em không đến nổi Sao anh

Giữa anh và em
Không có một điểm chung
Tình yêu sống giữa những điều khác biệt
Em là mây còn anh là biển
Mây về đâu biển vẫn sóng bạc đầu

Giữa anh và em
Tình yêu không tên
Chỉ có sự bẽ bàng và bản tình ca lỡ nhịp
Giữa anh và em
Chỉ niềm đau là có thật
Em bên người và anh sống cho em.

Hồn đá

Anh đi qua một khoảng buồn
Tìm em nơi đó
Thu mênh mang
Sóng đa tình
Và anh người khách lộ

Em lặn mình vào trong mùa thu
Giấu tuổi hồn nhiên vào lá úa
Lòng anh băng giá
Trái tim lai láng sầu
Quên gửi vào kỷ niệm

Thời gian sao trôi nhanh
Lạnh lẽo lời yêu thương
Muộn mằn lời tình tự
Và những điều trăn trở
Về Cuộc sống
Về Con người
Về Tình yêu.

Tự khúc đêm trăng

Mùa thu nào rồi cũng qua đi
Ký ức mãi chẳng xanh màu huyền thoại
Thời gian như là mây là khói
Trắng tinh màu áo em xưa

Đã bao lần dưới những làn mưa
Nắng không kịp đổ xuống bờ vai em nhỏ
Hoa không đủ tinh khôi màu thương nhớ
Quên rồi, em đâu nhớ ngày xưa

Ký túc buồn điệu hát đong đưa
Phím ghita chợt gợi sầu thăm thẳm
Đường về ngày mai xa lắm
Có kịp hát anh nghe câu hát mùa thu

Mùa thu ơi, xao xuyến giấc mơ
Quên chợp mắt giữa đêm trăng lạnh
Tình thơ trăm năm lỡ nhịp
Tại mình hay duyên số đón đưa.

Hoa bằng lăng trước cửa

Xóm trọ mình vui quá em ơi
Chung nhau nụ cười chia niềm tâm sự
Những bông hoa bằng lăng trước cửa
Tím tình bạn bè, thủy chung giấc mơ

Ta đến đây gặp em mới hôm qua
Ngại ngùng cả câu chào, ánh mắt
Tháng ngày trôi qua, cái nhìn trong vắt
Khúc nhạc đêm nào ta hát nhau nghe

Tháng ngày sinh viên cùng năm tháng trôi xa
Tôi trở lại tìm những khuôn mặt cũ
Lối đi nhỏ trước hiên nhà vẫn nhớ
Cánh cửa bên giàn trầu xanh ước mơ

Đã xa rồi ôi những ngày xưa
Chẳng kịp tặng em cánh bằng lăng màu tím
Nay đông đến cây buồn đứng lặng
Mải ngắm phương nào - nơi em bước đi.

Xa Hà Nội

Xa Hà Nội nay tôi xa Hà Nội
Xa căn nhà xưa quanh co dấu thời gian
Xa kỷ niệm nay tôi xa kỷ niệm
Xa người thương gửi trong giấc mơ vàng

Ngày tôi đi chẳng ai tiễn bên đường
Bao thân thuộc thành phút giây cô lẻ
Nhặt nỗi ưu tư, thả niềm mong nhớ
Hẹn ngày về sống lại những giấc mơ

Hà Nội ơi trong tôi tự bao giờ
Đốt thời sinh viên cháy tuổi thơ
Nồng nàn dỹ vãng, mênh mang nhớ
Hà Nội xa em có đợi, có chờ?

Thu cuối

Tiễn bước anh đi
Chẳng nói câu gì
Trời Hà Nội thu buồn kỷniệm
Áo em xanh
Môi em hồng
Sao con tim lạnh
Chẳng kịp trao hơi ấm cuối mùa thu
Tạm biệt em người con gái xưa
Cười rạng ngời bên hiên lớp học
Mái trường ơi nỗi buồn đầy trong mắt
Em có còn nghe ai hát trong đêm
Ký túc mênh mang buồn thiếu bóng anh
Ngân ngơ nâng gót hài em nhỏ
Ta bên nhau sao chưa xa đã nhớ
Tiếng đàn ai khắc khoải đợi chờ
Thu nay buồn ảo ảnh em mờ
Liệu có phải là thu cuối.

Chồng chềnh câu hát lý thương nhau

Dắt tay nhau dưới ánh đèn sân khấu
Hát chung câu hát tình yêu
Lời ca như quện vào tim nhau
Bởi chúng mình thương câu hò, điệu lý

Mái tóc em sao xanh màu mộng mị
Tại ánh đèn hay bởi lời ca
Nghìn ánh mắt đang dõi bước đôi ta
Cả đôi mắt em đã nhìn đắm đuối

Em không hiểu những gì anh chưa nói
Mộng và mơ, hư thực có ai hay
Anh cùng em hát khúc hát đêm nay
Đừng sợ người yêu em nhìn thấy

Có khúc hát chẳng bao giờ sống dậy
Mãi ở trong tim anh, tim em
Xin một lần được là tình nhân
Yêu em trong bài ca ta hát

Anh tìm em trong ngại ngùng ánh mắt
Đón em về quê hương anh thủy chung
Đi qua dòng sông Nhuệ mênh mông
Dắt em xuống thuyền chồng chềnh câu hát.

Mắt bão

Em là cơn bão đi qua đời anh
Cướp giấc mộng mong manh
Nhấn trìm bao ước vọng
Có phải tình yêu là cay đắng
Đợi chờ hóa nỗi cô liêu

Em không đến với anh
Theo cách của bao tình nhân khác
Em gửi vào anh sâu thẳm
Buồn tủi, nhớ thương, khao khát, dỗi hờn

Anh tìm em trong giông bão
Cuộc đời vẫn lặng lẽ trôi
Có bao giờ em hiểu thấu lòng tôi?

Có bao giờ em nhớ

Có bao giờ em nhớ
Gió lang thang đường về
Con đường xào xạc nắng
Lặng lẽ sầu em đi

Có bao giờ em nhớ
Hoa nở hồng trước hiên
Nhánh lan rừng thổn thức
Nhìn thành phố trong đêm

Có bao giờ em nhớ
Một Hà Nội ồn ào
Nốt nhạc vàng lặng lẽ
Khẽ làm động vì sao

Có bao giờ em nhớ
Giờ tan lớp bên nhau
Thời gian thành kỷ niệm
Hôm nay và mai sau

Có bao giờ em nhớ
Khi xa anh thật lâu
Kéo vầng trăng gần xuống
Cho ta mãi bên nhau.

Trở về trốn cũ

Trở lại ký túc xá
Tìm kỷ niệm trong góc sân nhỏ
Em không còn duyên bên gốc hoàng lan
Cảnh cũ vẫn đây
Dãy phòng C1, C2
Xa vời vợi cách khoảng trời B1
Vẳng nghe tiếng đàn ai thánh thót
Trên tầng năm cao ngất mùa đông
Ấm cõi lòng trong trắng thủy chung
Cho anh bước vào tuổi yêu, tuổi nhớ
Không còn là chàng sinh viên được nữa
Em hôm nay đã khác hôm qua
Dịu dàng thêm đắm thắm thiết tha
Em của những người theo bước
Đợi chờ mãi sao em chẳng tới
Chỉ thấy những người rất mới bước ngang qua
Như là em của những tháng ngày xưa
Khi ta đã ngẩn ngơ dạo bước
Ký túc xá thân thương mà xa lắc
Người xưa đâu sao chẳng gửi thư tình
Tiếng loa truyền đang nói hộ con tim
Của những đối yêu nhau trong ký túc
Những người mới có biết rằng ánh mắt
Anh trao em đã rơi mất thời gian
Nay trở về lòng lại buồn thêm.

Hà Nội xa

Hà Nội xa đong đầy kỷ niệm
Tuổi hồn nhiên vui bước bên người
Phố nhỏ, ngõ nhỏ, căn phòng nhỏ
Chỉ một cõi lòng vĩ đại chính là tôi

Hà Nội ơi ta xa nhau bao giờ
Lá mùa thu xao xác đợi chờ
Con đường vẫn quanh co vào kỷ niệm
Nơi anh và em vui buồn mộng mơ

Em thân yêu có bao giờ gặp lại
Nghe anh ca cây hát tình yêu
Trong đêm trắng đừng quên màu áo trắng
Màu áo anh em đâu nỡ làm ngơ

Ta xa nhau cách xa hàng thế giới
Mộng và mơ, hư, thực ai ngờ
Hà Nội ấy xa rồi em có biết
Anh đã yêu không biết tự bao giờ

Quê hương ơi

Quê tôi
Đồng trũng nước sâu
Chiêm mùa khổ ải
Mái nhà nghiêng theo khói lam chiều
Những bờ tre, khóm lúa
Những giếng nước, sân đình
Những con đường khô thổi cát trắng tinh
Những mối tình chân chất

Con người quê tôi
Bàn tay chai sạm vì cầm cuốc, cầm liềm
Vì chuốt những thanh giang
Vì lựa những đường mây óng mượt
Làm nên cơm, nên áo, nên những con người dung dị, thủy chung

Tình người quê tôi nồng ấm
Xẻ nhau từng miếng cơm ăn
Cùng vui ngày hội làng
Đám cưới, đám ma, đám đẻ
Đám giỗ, đám cất nhà
Quấn quýt bên nhau vui vẻ

Những ngày nước ngập trắng đồng
Cả làng cùng nhau ngăn đê lấp sóng
Làm nhú những mầm mạ non
Làm xanh đồng lúa thời con gái
Làm óng vàng hạt thóc, hạt ngô
Cùng nhau hát một điệu chèo
Cùng ca một làn quan họ
Quê hương có đi xa mới nhớ
Đợi ngày về tôi sống giữa tình thương
Nơi những con người một nắng hai sương
Đang trăn trở về những mầm cây, con giống
Một ngày tôi sẽ về
Xây những ngôi nhà cao
Bê tông những con đường cũ
Thắp sáng những mái trường
Để được nhìn những nụ cười thơ trẻ
Được nằm trong vòng tay mẹ
Được yêu hơn cuộc đời
Quê hương ơi!

Mùa thu và em

Em nói em yêu mùa thu
Yêu từng chiếc lá rơi
Yêu cả con đường và góc phố
Mùa thu, mùa nhung nhớ
Vàng nỗi sầu, heo hắt niềm vui

Mùa thu này ký túc buồn
Vì vắng bóng em của bốn năm về trước
EM là người anh ao ước
Nhưng vô tình em quá đỗi xa tôi

Anh là người đến từ cõi phai phôi
Không sắc, không hoa, không hình, không thể
Em vô tình và cũng mênh mang thế
Mỏi gánh đường anh, mệt gánh đường đời

Em chẳng nói yêu tôi
Tình yêu lặng thầm trong ánh mắt luôn đưa về nơi khác
Tôi sợ rằng ánh mắt
Chẳng kịp làm nhòa những ảo ảnh trong tôi.

Mùa thu giấu em

Có phải mùa thu giấu em cùng với gió
Mang heo may phảng phất chút hương buồn
Người con gái mang tên loài hoa nhỏ
Anh luôn hướng về gửi gắm niềm thương

Có phải mùa thu đã cho anh gặp em
Và câu chuyện luôn bắt đầu từ ấy
Những ký ức thời sinh viên sống dậy
Em là cô nữ sinh thân thương

Có phải mùa thu không cho anh yêu em
Để xao xác chút mong manh buổi sớm
Hương hoàng lan năm nay nở muộn
Lẽ nào không muốn anh yêu em?

Hà Nội trong mắt ai

Hà Nội trong mắt anh và em
Đẹp dịu dàng như chưa từng đẹp thế
Cơn gió khẽ lướt qua tim thầm kể
Và vô tình anh lại gặp em

Hà Nội trong mắt em là mưa
Mưa Hà Nội buồn như tim thiếu nữ
Mưa xa cách, mưa hờn, mưa giận dữ
Ghen tình ta chia cắt những đoạ đành

Hà Nội trong mắt ai là anh và em
Giữa tấp nập của người người qua lại
Hoa sữa ngát hương nồng thoảng lại
Hà Nội hương hay hương một mối tình
Giá như trời đừng mưa trong mắt anh.

Sao rơi trước thềm

Khẽ đếm sao rơi trước thềm
Mùa thu gửi vào tim em ánh sáng
Ta xa nhau mà lòng sao lưu luyến
Như là cảm xúc Tình yêu
Bao nhiêu sao thương nhớ bấy nhiêu
Anh đếm hoài không vơi nỗi nhớ
Ta đã quen nhau trong mùa sóng gió
Và xa khi thu chưa qua
Sao nhớ ai mà mong ngóng không yên
Hay muốn lắng nghe lời nguyện cầu nhân thế
Người ta bảo ước mơ giản dị
Sao đổi ngôi là lúc rất linh thiêng
Một, hai, ba ngôi sao trong đêm
Rớt qua khung cửa xuống thềm
Khi anh đang nghĩ về em
Và nguyện cầu từ con tim
Cho hạnh phúc không quên
Anh và em.

Nhớ quê

Nhìn hạt lúa vàng nhớ về quê mẹ
Mùa này mùa gặt đây em
Đã lâu lắm rồi xa mảnh đất yêu thương
Không được đưa tay nếm vị mặn mòi của lúa
Nắng thu mênh mang lúa mùa như lụa
Hạt óng vàng đượm nghĩa đất tình em
Gánh gánh, gồng gồng bóng mẹ nặng thêm
Trăng thu đùa lưng người tần tảo
Đường làng thênh thang cọng rơm làm chiếu
Trẻ nằm chơi trên lúa đếm sao trời
Cánh cò bay tìm về trốn nghỉ ngơi
Bữa cơm đầu mùa hạt thơm mùi ấm cúng
Ngày xưa con bé lắm
Bứt cọng lúa thổi kèn
Đốt đuốc, trông trăng, rước đèn
Chân trần dẫm lên cỏ lúa
Quê hương ơi xa sao mà nhớ
Mẹ có buồn khi vắng bóng con không
Con không về chắc ba mẹ nhớ mong
Mâm cơm thiếu người gợi chuyện
Dù xa chân trời góc biển
Con mãi là con của mẹ, cha,quê hương.

Bài thơ nào hai sắc hoa ty gôn

Anh hái cho em cành hoa tigôn màu tím
Giữa mùa thu nắng đổ lạnh lùng
Một vòm trời xanh ngắt đến vô cùng
Xanh như thể vòm trời thu Nguyễn Khuyến

Em ra đi bước chân lạnh lùng, chẳng vấn vương quyến luyến
Mặc điệu hò buông giữa chốn xa xăm
Người nghệ sỹ buồn không chống nổi đêm giông
Buồn cho sắc hoa tigôn màu tím

Tôi mới đến, nói chuyện có đôi câu mà lòng như thầm mến
Cô gái nhà bên yêu sắc tim hoa leo
Lời ca buồn có nói hộ lòng nhau
Và chẳng biết cô gái có hiểu điều tôi chưa nói

Đời sinh viên đến nhanh rồi qua vội
Chóng vánh thời gian ru những giấc mơ hồng
Bài thơ nào anh đã đọc cho em
Hai sắc hoa tigôn vẫn tím.

Kinh Bắc

Sao anh không về thăm Kinh Bắc
Nhìn những dòng sông lấp lánh trôi
Thuyền ai nhẹ sóng buông câu hát
Vành nón nghiêng che mắt em tôi

Nắng núi Thiên Thai, mưa Bút Tháp
Ngại ngùng trai gái giữa Hội Lim
Rảo bước đường quê xanh bát ngát
Tìm về một cõi cổ kim

Người ơi, người ở, người đừng đi
Vạt vào em buông ướt hàng mi
Sông Cầu nước chảy sau còn chảy
Chẳng nói với nhau được điều gì

Chuông nguyện nhà thờ ngân vang xa
Một miền Kinh Bắc sao bao la
Tương phùng, tương ngộ đi chưa hết
Có biết tình tôi cũng đậm đà?

Nếu anh chết

Nếu anh chết em có buồn, có khóc
Bên nấm mồ ai thắp nén nhang thơm
Nếu anh chết hoa rừng còn nở nữa
Ánh trăng thu có rọi những con đường

Nếu anh chết ai đeo vành tang trắng
Cánh hoa ly ai đặt mộ anh nằm
Nếu anh chết ai chuyện trò anh nữa
Dưới đất sâu cô đơn mãi ngàn năm

Nếu anh chết mẹ già sao chịu nổi
Uổng những ngày mẹ lặn lội nuôi con
Nếu anh chết rặng bưởi buồn ru bóng
Hương tình yêu muôn kiếp nữa có còn

Nếu anh chết xin em về bên mộ
Hát anh nghe bài hát của chúng mình
Hãy mang về một nhành lan tím
Sắc thủy chung còn an ủi vong linh

Nếu anh chết anh xin em đừng khóc
Để nhành hoa khỏi phai sắc đổi hương
Những trái tim bấy lâu nay chờ đợi
Chớ lạnh lùng hãy học cách yêu thương

Mai anh chết em hãy về bên ấy
Con thuyền hoa anh dõi bước em đi
Mai anh chết em chẳng còn cô độc
Chuyện chúng mình đừng nhắc nữa, đôi khi.

Xứng

Anh không xứng được yêu
Khi chỉ mang cho em phiền muộn
Mùa đông lạnh không có em
Lòng băng giá
Và anh gục đầu trên những trang thư
Em đã chẳng còn là cái thuở mộng mơ
Nũng nịu dạt vào lòng anh nương tựa
Anh có lỗi khi một mai lần lữa
Ôm em vào lòng ca khúc hát biển đêm
Trong đêm giữa biển một mình em
Anh không thể là sóng để nâng niu em về bến
Em lạc cõi giữa muôn trùng sóng biển
Tim hư vô giữa trốn hư vô
Anh không xứng là biển đêm
Để thâu toả muốn vì tinh tú
Rọi vào lòng em sâu thẳm
Nói câu yêu em
Nơi xa vời em có biết không
Anh gọi em cồn cào tiếng sóng
Nếu nơi ấy em thấy lòng xao động
Là tình anh vang vọng ngóng em.

Ngày về

Trở lại trường xưa
Rêu chưa xanh lên kỷ niệm
Ánh mắt thầy cô, nụ cười bè bạn
Câu hát ngân lên xao xuyến mùa thu

Mùa thu ơi xao xuyến giấc mơ
Vầng trán vẫn vời cao như núi
Giọng vẫn ấm như lời cha gọi
Tiếng thân thương hay tiếng của đất trời

Em yêu thầy yêu lắm thầy ơi
KHông cảm thấy bơ vơ trong cuộc đời nghiệt ngã
Mới thấm thía lời thầy xưa nhắn nhủ
Sống là hoa, chết vì nghĩa anh hùng

Trời hôm nay bỗng xanh đến vô cùng
Như ngày hội mùa thu xum họp
Thầy vội vã không kịp nhìn phía trước
Nơi ánh mắt em luôn dõi bước chân thầy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét