12 thg 12, 2009

Mùa đông!


Mùa đông đến hồi nào, tôi cũng không để ý. Sáng dậy,chuẩn bị đi làm, mở cửa phòng và cảm nhận thấy không khí lạnh tràn vào thấm sâu từng thớ thịt, mới chợt nhớ, mùa đông đã về. Mùa đông thiếu hơi ấm, mùa đông nhưng những bàn tay, chạnh lòng tôi thấy lòng bâng khuâng, cô đơn lắm. Người tôi yêu giờ ở phương nào mà chiếc điện thoại vẫn lặng im không một dòng tin nhắn; chiếc đồng hồ tí tách kêu. Đây rồi.... Thời gian.
Chưa bao giờ tôi chờ đợi mùa đông nhưng mùa đông này tôi lại phải chờ đợi một người. Chờ đợi để ngọn lửa yêu thương bùng cháy.
Đã rất lâu rồi, tôi quên đi cái cảm giác được sống trong sự ấm áp. Lạnh. Mùa đông vẫn luôn như vậy. Trong công việc, tôi như một con ong cần mẫn, lam lũ,trong tình yêu tôi bé bỏng như một cậu bé mới lớn. Tôi khắc khoải chờ đợi điều gì cũng không rõ. Thèm khát có một bàn tay dắt tôi đi; mong muốn có một người đồng hành; chờ đợi một tiếng hát trong trẻo ru tôi vào trong những giấc mơ mà ở đó tôi thấy mình hạnh phúc nhất.
Mùa đông! Không còn những chiếc áo len mẹ đan, chỉ còn nỗi buồn, sự cô đơn đang khiến tim tôi khô lạnh..

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét