25 thg 1, 2010

Bạn cũ


Một ngày buồn, mở danh bạ điện thoại và lướt hết các số đã được lưu, bất chợt gặp một cái tên bâng khuâng lắm. Bà ấy học cùng mình hồi Đại học, hơn mình những hai tuổi và còn từng nói là rất ghét thái độ của mình nữa chứ. Nhắn tin cho bà ấy và được nhận một thông tin đã cũ nhưng vẫn rất mới với mình. Bà ấy đã lấy chồng được hơn một năm và mới sinh em bé, một cô bé gái kháu khỉnh. Đột nhiên lại nhớ về thời sinh viên, nhớ về ngày mình và bà ấy cùng xóm trọ.

Ngày ấy

Xóm trọ Đại Kim (Kim Giang) là nơi trú ngụ của đông đảo dân Quản lý xã hội. Mình là người "khai hoang", mở đường cho mảnh đất ấy. Bà ấy đến sau mình một thời gian khá dài. Có thể hai người cũng chỉ ở cùng khu xóm trọ được khoảng một năm gì đó. Mình vốn không thích tính cách của bà ấy. Con gái Kinh Bắc gì mà "thô" đến tệ; ăn nói "sàm sỡ" quá chừng. Số gì lại đưa đẩy bà ấy đến đây không biết. Mình biết bà ấy cũng chẳng ưa gì mình - anh chàng được coi là lãng mạn trong lớp. Hình như lối sống và quan điểm sống của hai người khác nhau nhiều lắm. Trên giảng đường hai người ngồi cách nhau không xa nhưng chuyện trò, giao lưu thì đúng là hiếm thấy.

Thế mà

Từ hồi bà ấy dọn về đây ở, các dãy trọ của mình khoảng 100 mét, hàng ngày đi chợ "ra đụng vào chạm" dần dần lại thấy thân nhau. Bà ấy ở cùng với mấy ông cùng lớp mình và đám em của bọn hắn. Mỗi khi thấy mình vác đàn ghita sang xóm đó hát hò chắc bà ấy ghét lắm, lảng ngay đi đâu đó không biết. Nhưng sống với nhau lâu rồi cũng hiểu nhau. Mình thấy bà này tính cũng hay ra phết. Gai góc một tí, thực dụng một tí nhưng sống cũng tình cảm. Rồi hai người trao đổi về chuyện học tập nhiều hơn, cùng nhau đi chợ nhiều hơn và nấu cơm ăn chung nhiều hơn. Hồi ấy xóm tôi hay có phong trào nấu cơm ăn chung. Có lần, bà ấy thấy mình con trai ở nhà có một mình mà cứ cặm cụi cơm nước nên "rủ lòng thương" rủ mình nấu ăn và ăn cơm chung. Quả thực những lúc đó thấy bạn bè thật gần gũi. Mình vốn là người sống nặng về tình cảm và luôn trân trọng tình cảm của mọi người nên lấy đó làm cảm động lắm. Từ đó hai người chơi càng thân nhau hơn. Nhiều lúc ở nhà, thời gian rảnh rỗi lại sang nhà bà ấy tán phét. Người yêu của bà ấy đã đi làm, thi thoảng mấy anh em lại ngồi uống rượu cùng nhau và tâm sự cứ như những "tao nhân mặc khách" xưa kia. Ngày mình bảo vệ khóa luận, người thông báo cho mình biết mình được điểm tuyệt đối đầu tiên là bà ấy. Những ngày cuối cùng của đời sinh viên mình mới có dịp ngồi nói chuyện với bà ấy chân thành hơn và nhiều hơn. Bà ấy đã khẳng định là, đúng là ban đầu trông mặt mình bà ấy rất ghét nhưng rồi đến ở cùng xóm trọ mới hiểu mình hơn và thấy tính mình cũng hay hay nên không ghét nữa. Đúng là điều đó mới cho thấy, con người ta chỉ có thể hiểu nhau khi được gần gũi và chia sẻ với nhau nhiều những câu chuyện trong cuộc sống. Mình trân trọng tình bạn ấy. Chính bà ấy đã cho mình những cái nhìn đa chiều hơn về cuộc sống từ góc nhìn của những người từng trải hơn và sống thực dụng hơn. Không hiểu sao đôi lúc mình lại rất nhớ bà ấy. Nhớ nhất là những lần bà ấy nấu cơm cho mình ăn, có một cảm giác gia đình thật đầm ấm, thân thiện.

Sau đó

Mình đi làm ở xa, thi thoảng vẫn quay lại khi xóm trọ đó để hỏi thăm bà ấy. Nhưng từ hồi mình về quê làm thì mình không còn quay lại đó nữa. Tin mới nhất về việc bà ấy sinh em bé, mình thấy vui vui. Mình chợt hiểu rằng, trong cuộc sống, tình bạn đôi khi thể hiện ở những việc làm rất giản dị. Một giây phút nào đó trong cuộc sống bận rộn chợt nhớ về nhau hẳn là trong tâm cảm đã lưu khắc những kỷ niệm về nhau. Đó là tình bạn. Giờ mình và bà ấy đi trên hai con đường khác nhau. Bà ấy làm doanh nghiệp còn mình thì làm Nhà nước. Bà ấy làm việc ở thủ đô còn mình thì lập nghiệp tại quê hương mình. Bà ấy đã lấy chồng, đã có gia đình còn mình thì vẫn "phòng không đơn chiếc"... Nhưng tình bạn từ những ngày xưa cũ ấy với những kỷ niệm giản dị và hồn nhiên ấy vẫn luôn tiếp thêm cho mình sức mạnh trong cuộc sống. Mình phải gắng sống sao cho xứng đáng với sự yêu mến của bạn bè.

Và những lời nhắn gửi

Bà à, dù ở xa nhau, dù không còn có thể giúp nhau trực tiếp như những công việc giản dị ngày xưa nhưng tôi vẫn luôn nhớ và trân trọng những tháng ngày xưa cũ. Từ sâu thẳm lòng mình tôi cầu chúc cho bà và gia đình luôn hạnh phúc. Tôi có tâm sự với bà là rất nhớ những lần tôi và bà nấu cơm ăn chung và bà bảo khi nào lên Hà Nội thì điện cho bà. Chắc là lại cũng sẽ nấu cơm cho tôi ăn hả. Chồng bà, anh ấy không ghen đâu nhỉ vì anh ấy đã luôn ở bên bà bao nhiêu năm qua. Bà còn nhớ năm nào mà bà sợ không dám đi xe máy vì năm đó là năm hạn của bà không và bà đã kể cho tôi nghe. Bà đã qua được năm hạn đó và đang bước những bước thênh thang, hạnh phúc trong cuộc đời. Trong bộn bề của cuộc sống, hãy dành đôi chút thời gian để tưởng nhớ về nhau bà nhé. Tôi cầu chúc cho bà những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống. Chúc bình an, hạnh phúc...

20 thg 1, 2010

Viết cho những Sao Mai

"Nghệ thuật không phải là ánh trăng lừa dối", từ hồi còn học phổ thông tôi đã thấy ấn tượng với câu nói này của nhà văn Nguyễn Minh Châu. Thiết nghĩ, nó đã giống như một "tuyên ngôn nghệ thuật" giống như Nam Cao đã hai lần hô vang trong các sáng tác văn chương của mình qua "Đời thừa""Đôi mắt". Hơn lúc nào hết, nó là cái nhìn chân thực về nghệ thuật, là thước đo định hướng cho sáng tác nghệ thuật.

Ấn tượng Sao Mai

Với những Sao Mai đã và đang sáng trên bầu trời âm nhạc Việt Nam, những "tuyên ngôn nghệ thuật" như trên cũng cần phải sáng lên trong những ngôi sao sáng ấy. Tôi đến với âm nhạc như một sở thích bình dị. Tôi không có nhiều kiến thức về nó. Chỉ đơn giản là người cảm nhận theo kinh nghiệm sống và chút nhạy cảm nhất định mà thôi.
Từ khi Liên hoan Tiếng hát truyền hình toàn quốc được tổ chức lần đầu tiên đến khi nó được đổi tên thành SAO MAI, tôi đã dõi theo từng khoảnh khắc tỏa sáng của các Sao Mai trên bầu trời âm nhạc. Từ Phương Nga đến Trọng Tấn, từ Hoàng Tùng đến Tuấn Anh, Từ Lê Anh Dũng đến Quốc Hảo, từ Tân Nhàn đến Bùi Lê Mận... Họ là những tài năng thực sự đã mang đến một sức hấp dẫn đặc biệt cho Sao Mai. Từ khi Trọng Tấn hát "Tiếng đàn bầu" hình như dân tộc Việt Nam đã trở nên đẹp và huyền thoại hơn rất nhiều. Từ khi Hoàng Tùng hát "Tôi là người thợ mỏ" thì hẳn những người công nhân ngành than đã có thể nhân đôi sức mạnh lao động. Từ khi Lê Anh Dũng hát "Dương cầm thu không em" thì dường như Hà Nội đã lên đỉnh cao của nét hào hoa, thanh lịch. Và khi Tân Nhàn hát "Trăng khuyết", bầu trời dân gian Việt Nam đã có thêm một vầng trăng và khi Bùi Lê Mận hát "Khúc hát sông quê" thì hẳn hơn 3000 dòng sông đất Việt đã có lúc được trở mình khắc khoải. Đó là những giá trị cuộc sống đích thực mà những Sao Mai đã mang đến cho cuộc đời. Tôi thấy, trong vô vàn các chương trình truyền hình hấp dẫn, Sao Mai vẫn ở trong lòng người xem một ấn tượng đặc biệt bởi ở đó không phải chỉ là sân chơi nghệ thuật, đấu trường cho các cuộc tỷ thí mà đó còn là tiếng quê hương, hồn dân tộc và niềm tự hào bản xứ. Tôi đã thấy, cả người dân Thanh Hóa náo nức chờ đón Trọng Tấn lên sàn Sao Mai bằng niềm yêu với đứa con cưng. Tôi đã thấy hơn 800 nghìn người dân Hà Nam đã thấp thỏm trước khi Tân Nhàn ca lên câu hát trong trẻo:
"Một ngàn năm, một vạn năm
Con tằm vẫn kiếp con tằm giăng tơ
Ai ơi chín đợi mười chờ
Chờ ai, ai đợi, ai chờ, đợi ai"

Ảnh minh họa

Tân Nhàn ngày trở thành Sao Mai

Ảnh minh họa

Hạnh phúc bắt đầu từ Sao Mai

Nó đã vượt qua biên giới nghệ thuật và thăng hoa thành tình yêu đất nước, quê hương.

Tôi có dịp học cùng và hát cùng Tân Nhàn cả 3 năm cấp 3 và biết rõ về tài năng của con người ấy hơn 7 năm về trước. Khi nghe tiếng hát của cô ấy thì dường như ai cũng sẵn sàng "chết chìm trong nghệ thuật". Căn nhà nhỏ bé bên dòng sông Đáy, bên cạnh những ống khói hàng ngày vươn mình lên trời cao của một xí nghiệp gạch, đã hun đúc cho một tài năng nghệ thuật tỏa sáng. Tôi biết cả cái cảm giác vui mừng của Nhàn khi đỗ vào Nhạc viện Hà Nội và có lẽ, sự tỏa sáng của một ngôi sao đã bắt đầu từ những giây phút ấy. Và cuộc gặp gỡ trong Lễ khai giảng năm học 2003 - 2004 của Trường THPTA Kim Bảng, cho đến nay là lần cuối cùng tôi có dịp bên cạnh ngôi sao ấy.


Trọng Tấn trên sân khấu ca nhạc


Trọng Tấn cùng gia đình

Click the image to open in full size.

Trọng Tấn cùng chiếc xe Camry 93 với giá 18.000 USD từ tiền các sê tích cóp

Tôi rất mến mộ giọng hát của Trọng Tấn và không ngại để khẳng định anh là ngôi Sao Mai sáng nhất. Tôi biết đến Trọng Tấn là một con người nhu mì, ít nói, xuất thân trong một gia đình nghèo và lập thân bằng những bước đi khó nhọc nhưng đầy vinh quang. Tôi gặp anh bên cánh gà trong một chương trình giao lưu văn nghệ với sinh viên tại KTX Mễ Trì (ĐHQG Hà Nội), nói vài câu chuyện tầm phào và tôi bắt đầu có ấn tượng với con người anh từ khi ấy. Phải nói, Trọng Tấn có một chất giọng nam cao tuyệt đẹp pha chút dư vị ngọt ngào của dân gian là cho giọng hát của anh rất dễ hút hồn người nghe. Từ "Tiếng đàn bầu" đến "À í a" rồi đến "Điều giản dị", có thể nói, Trọng Tấn có thể hát và hát hay ở rất nhiều thể loại. Chàng trai xứ Thanh thực sự là một tài năng nghệ thuật đáng được trân trọng.
Tôi gặp gỡ và nghe Lê Anh Dũng hát từ khi anh ấy còn vô danh và thi thoảng xuất hiện tại Aladin's quán của NSND Thanh Hoa và hát cho những giới mộ điệu nghe. Bài hát đầu tiên mà tôi nghe anh ấy hát là ca khúc "Thuyền và Biển" của nhạc sỹ Phan Huỳnh Điểu mà tôi rất yêu thích. Vì xúc động trước những ca khúc của anh tại lần cùng Công ty nơi tôi làm việc đến dự tiệc ở Aladin's quán mà tôi đã táo bạo xung phong lên sân khấu của quán cô Hoa và trổ tài trước giới nghệ sỹ. Thật bất ngờ khi tôi đã được đón nhận những sự động viên đầy xúc động của giới nghệ sỹ và công chúng có mặt tại buổi tiệc cũng như những đồng nghiệp.


Lê Anh Dũng trong giây phút đăng quang Sao Mai


Lê Anh Dũng cùng "bà xã" tương lai - MC Hòa Trinh

Cũng tại buổi biểu diễn đó, tôi đã được chứng kiến tài năng của Thành Lê (một trong những Sao Mai thành danh sau này).Ấn tượng của tôi về Lê Anh Dũng cũng bắt đầu từ ấy và thật vui mừng khi chứng kiến anh lên ngôi cao nhất tại Sao Mai 2007.

Những lời nhắn nhủ

Rất nhiều những Sao Mai như một số báo chí đánh giá, vụt sáng trong đêm chung kết rồi biến mất. Thiết nghĩ đây là một câu chuyện dài. Tôi lại nhớ lại câu nói của Nguyễn Minh Châu. Các Sao Mai đã tỏa sáng bằng những ánh sáng thật và tôi tin khi họ tiếp tục sáng thì họ vẫn có thể làm nên nghệ thuật. Tuy nhiên, cuộc đời không bao giờ dễ dàng với bất kể ai. Cơ chế thị trường đang đưa mọi thứ vào những guồng quay nghiệt ngã trong đó có cả nghệ thuật - một thứ tưởng như tồn tại độc lập. Các Sao Mai nếu muốn tiếp tục tỏa sáng, hãy không ngừng rèn luyện mình về cả chuyên môn và đạo đức. Tôi nghĩ Trọng Tấn là một tấm gương sáng. Từ một chàng trai nhà nghèo đến một Sao Mai với một cuộc sống bình dị. Anh đã thực sự chiếm lĩnh được sự yêu mến của giới yêu nhạc với biệt danh "hoàng tử nhạc đỏ". Các Sao Mai đừng bao giờ biến mình thành "ánh trăng lừa dối". Hãy hát bằng trái tim, hát bằng tình yêu quê hương đất nước. Sự chân thực sẽ khiến nghệ thuật được thăng hoa.

Xin chúc các Sao Mai thành công và thành công hơn nữa.

7 thg 1, 2010

Tâm sự với nghề


Nhiều người nói: suy nghĩ quá nhiều về công việc không giải quyết được gì chưa nói đến việc ảnh hưởng đến sức khỏe và cuộc sống.
Song, có lẽ cuộc đời tôi không thoát khỏi những mối lo toan, suy nghĩ. Ngay cả khi công việc có chiều hướng thuận lợi nhất tôi vẫn tìm ra được lý do để băn khoăn. Và tôi làm việc không biết mệt mỏi để giảm càng nhiều càng tốt những nỗi băn khoăn ấy, không có nhiều thời gian rỗi để ngồi tán phét, chơi game hay làm việc riêng. Vậy mà cũng đã gần 3 năm kể từ ngày tôi gắn bó với thứ nghề cao đẹp nhưng luôn phải chịu những lời rèm pha này.
Nếu ai đó hỏi tôi: Điều gì khó nhất đối với người làm chính sách? Tôi sẽ trả lời rằng, đó là cái Tâm. Chính sách của Nhà nước bao giờ cũng là những điều nhằm "phân phối lại thu nhập", tạo ra sự hưởng thụ công bằng và một chất lượng sống công bằng với tất cả mọi người. Về mọi nghĩa, nó là những chủ trương, những tư tưởng, những hành động mang đầy chất nhân văn thể hiện truyền thống ngàn đời của dân tộc ta. Tại sao, làm chính sách lại phải có Tâm?
Chính sách xã hội là hướng đến những đối tượng đặc biệt. Họ là những người có công hoặc những người yếu thế trong xã hội, họ cần có tiếng nói bảo vệ và cần sự chia sẻ. Người làm chính sách phải làm được điều đó. Vì thế mà cần có Tâm.
Đối với những người có công với nước, mọi sự trả ơn của mọi thời đại hôm nay và mai sau cũng không đền đáp đủ công lao của họ đã hiến mình cho đất nước. Đối với những người nghèo, những người yếu thế, những người có hoàn cảnh đặc biệt, họ mất đi những nơi nương tựa, mất đi những trụ cột gia đình. Họ cần đến một người bầu bạn, một người quan tâm, một lời động viên để họ quên đi những mặc cảm và sống nốt những quãng đời cực nhọc, mất mát còn lại. Người làm chính sách phải trở thành người bạn với họ theo nghĩa đó. Vì thế mà cần có Tâm.
Tôi có nhớ y nguyên những cảm xúc ban đầu khi bước vào nghề, đầy hào hứng nhưng không có nhiều hành động thiết thực và còn rất sách vở. Giờ thì tôi đã biết rằng, đối tượng của mình cần những sự quan tâm cụ thể bằng những hành động cụ thể thay cho lời nói, thay cho những thứ "văn báo cáo" nhàm chán. Song, không phải bao giờ mình cũng làm được những điều mà mình muốn. Tôi đã không thể giúp được nhiều người bởi chính bản thân mình nhiều khi tôi cũng chưa thể tự giải thoát. Nhưng tôi tin đối tượng của tôi luôn thấu hiểu, luôn cảm thông cho những khó khăn của người làm chính sách để lại thêm một chút thiệt thòi song vẫn nặng một niềm tin son sắt với Đảng, cùng với dân tộc ta bước qua những thử thách, khó khăn.
Tôi vẫn thường xuyên có những đêm khó ngủ vì nghĩ đến công việc, vì nghĩ đến quyền lợi của đối tượng chưa được giải quyết. Có thể nó đã trở thành cái nghiệp ám ảnh tôi, thành cái nợ tôi phải trả để nhiều khi đón nhận những sự không cảm thông của ai đó, tôi chỉ muốn bỏ nghề để một phút được thảnh thơi đầu óc nhưng lại sẵn sàng bỏ qua tất cả những ý nghĩ đó để gắng hoàn thiện công việc, để giúp một ai đó còn khó khăn. Với nghề chính sách, mọi việc làm đều là không đủ. Song tôi tin mỗi cố gắng là mỗi hành động để nhân lên sức mạnh bên trong con người mình, để nuôi dưỡng cái Tâm, để vượt qua những hỉ nộ ái ố của cuộc đời và hướng về thế giới bên kia với một cuộc sống tốt lành hơn.

3 thg 1, 2010

"Chuyên mục" nói thật


Bắt đầu có một số lời phàn nàn đến việc blog của mình có quá nhiều chuyện riêng tư? Chẳng biết có là tệ hại không nhỉ khi mình luôn xem đây là những trang nhật ký có ý nghĩa của mình mà đã là nhật ký thì chẳng có gì phải suy nghĩ, đắn đo khi đặt bút cả. Mình thích viết nhật ký, thích viết blog là thế. Những lúc đó mình được là chính mình, chân thật, không giả tạo.
Nhiều người sợ nói về mình quá nhiều, sợ người khác hiểu mình quá nhiều, còn mình thì không. Mình tin sự chân thành của mình sẽ bắt được "sóng chân thành". Những người chân thành với nhau dễ sống hơn, còn ai không thích chân thành thì cứ đi sống với sự giả tạo. ok? Quyền cá nhân mà?
Nhiều người cũng hay trốn tránh quá khứ, ngại nhắc lại quá khứ. Mình không. Nhắc nhiều hơn về quá khứ để không quên nó và từng bước xây dựng những quá khứ tốt đẹp. Cứ để cho mình được thoải mái trong việc này nhé... Mình thích vậy mà.
Nhiều người hay nhốt mình trong những suy nghĩ, dày vò và bế tắc. Mình đôi khi cũng thế nhưng nhiều lúc lại muốn trải lòng, thấy nhẹ nhõm và được chia sẻ.
Nhiều người hay có những giấc mơ đẹp. Mình giấc mơ bao giờ cũng đáng sợ và là những cơn ác mộng... Điều đó có nghĩa gì nhỉ. Nhiều người cho là mình hay làm điều ác nên mới như vậy. Có thể là như thế nhưng mình chẳng quan trọng, có muốn làm điều tốt mà bản chất đã ác thì cũng khó và có muốn mơ những giấc mơ đẹp mà nó cũng chẳng bao giờ xảy đến thì cũng chẳng cần mơ làm gì?
Nhiều người sợ những mối lo toan cuộc sống, muốn có một cuộc sống không suy nghĩ, không lo toan. Mình thì không thế, lo toan, suy nghĩ, bận tâm mới là cuộc sống. Sống thế mới biết mình đang sống, mới thấy giá trị của những lúc được nghỉ ngơi, tạm không lo toan, suy nghĩ.
Nhiều người bảo mình dở hơi. Mình cũng thấy mình dở hơi thật khi làm quá nhiều điều mọi người cho là dở nhưng nếu không dở thì không phải là mình và có người dở thì mới phân biệt được những người không dở?
Ngày mai bắt đầu một tuần, một tháng, một quý, một năm làm việc mới. Mình tin mình có thể làm tốt hơn những gì mình đã làm. Những lời tâm sự đầu năm, chia sẻ với bạn bè tui. Hiểu cho tui mọi người nhé. Nếu có gì không phải xin được đại xá. Có thế mới là người bạn của mọi người chứ. Đến lúc này, kể cả những lời này cũng là chân thành và thật 100 phần trăm....

2 thg 1, 2010

Quá khứ


Hẳn với nhiều người, quá khứ là một điều đáng quên bởi nó đã trôi tuột khỏi tay ta mà không có cách nào thay đổi hoặc níu giữ. Những người lạc quan thường sống cho hiện tại và tương lai. Nhưng chẳng hiểu sao với tôi quá khứ lại có nhiều ý nghĩa đến thế. Tôi vẫn thường nói với bạn bè tôi rằng, tôi là người sống vì quá khứ và không bao giờ muốn quá khứ của mình trở nên đáng buồn và đáng quên. Tôi gắng làm điều đó bằng việc sống tốt cho hiện tại và hướng đến tương lai tốt đẹp.
Tình cờ nhận được tin nhắn qua yahoo chat của một người đã rất lâu rồi không liên lạc, lòng tôi bỗng chút bâng khuâng. Hẳn người ấy đã từng coi tôi là một người "không ra gì" đơn giản chỉ bởi vì tôi không thể làm những điều trái với lương tâm và tiếng nói của trái tim mình, tôi đã không thể nào đền đáp được tình yêu của người ấy. Ngược lại, tôi đã không biết những cố gắng của tôi trong việc nhen nhóm lên trong đầu người con gái bất hạnh và đau khổ, tuyệt vọng ấy niềm tin yêu và cuộc sống lại đã tạo nên một niềm tin mịt mờ, một giấc mơ không bao giờ trở thành hiện thực.
Quá khứ đôi khi nhẫn tâm để biến những ý nghĩ tốt thành những việc làm tệ hại. Đã nhiều lần tôi muốn nói chuyện với người ấy để người ấy hiểu và thông cảm cho những quyết định của tôi nhưng bao nhiêu lần tôi cố gắng là bấy nhiêu lần người ấy cho rằng tôi tệ bạc và tệ bạc hơn. Tôi đã buồn nhiều lắm vì thực tình tôi cũng chỉ muốn tốt cho cả hai. Tình yêu là một thứ không thể ép buộc. Lúc nào tôi cũng hy vọng rằng, những thiện chí của tôi cùng với thời gian sẽ làm người ấy nguôi ngoai đi một ký ức không tốt về tôi. Và có thể điều ấy đã bắt đầu từ ngày hôm nay, từ cái ngày tôi nhận được tin nhắn này:
"Thật tiếc vì em đã đánh mất một người anh, một người bạn".
Không em ạ! Em không hề đánh mất nếu em còn thiện chí. Anh luôn cho em những cơ hội để hiểu anh, để thông cảm cho anh. Giờ em đã có một gia đình và anh tin chính gia đình hạnh phúc ấy đã khiến em nghĩ nhiều hơn về quá khứ, quá khứ mà anh và em cũng đã từng có nhiều những kỷ niệm đẹp bên những trang thư. Có thể những lúc như thế là em cũng đã hiểu và cảm thông cho anh rồi.
Và, giờ anh cũng đã tìm được người bạn đời của mình qua bao nhiêu giông bão trong tình cảm. Người ấy sẽ là người mang đến cho anh niềm hạnh phúc và một cuộc sống tốt đẹp. Anh tin thế! Anh sẽ trân trọng tình cảm đó và sẽ bảo vệ nó bởi vì chưa bao giờ anh quên xây dựng quá khứ tốt đẹp bằng một hiện tại hết mình.
Đúng, cuộc sống có thật nhiều điều bất ngờ. Anh đã từng không tin có một lúc nào đó em hiểu được và cảm thông được cho anh. Nhưng có thể điều đó đã thay đổi? Cảm ơn em vì em đã luôn trân trọng anh. Anh sẽ vẫn mãi là anh, một kẻ đa sầu, đa cảm, một "nghệ sỹ đa tình". Chính những điều đó đã làm nên những điều tốt đẹp trong anh trong mắt mọi người.
Nếu như có thể hãy cất giữ quá khứ vào một nơi trang trọng, không có lửa, không có khói, ở đó chỉ có thiện chí và sự vị tha, độ lượng.

Stress

Sáng nay, khi làm việc với xã cùng sếp, khi ghi biên bản làm việc thằng nhỏ đã hai lần mắc lỗi ngớ ngẩn. Lần 1, lỡ "chuyển đổi giới tính" cho một công dân nữ thành công dân nam; lần 2, lỡ "đổi họ" cho con một người họ Nguyễn thành họ Trần. Về cơ quan sếp hỏi: "Ở nhà dạo này có việc gì à? Sao làm việc mất tập trung thế? hay là có người yêu rồi?" và đấm nhẹ vào lưng thằng nhỏ một cái. Thật là tai tiếng, một việc quan trọng nhưng hắn đã không tập trung làm việc và nhầm lẫn một cách vô thức. Mọi người biết đến hắn là một người đôi lúc cầu toàn và kỹ tính trong công việc nhưng hôm nay đã chứng kiến sự vụng về của hắn trong chính công việc của hắn.

Sau cái trách nhẹ của sếp, hắn ngồi thừ người ra và bắt đầu kiểm điểm lại bản thân mình. Gần đây hắn thấy người nhiều bức xúc, căng thẳng. Công việc của hắn gặp quá nhiều trắc trở từ nhiều phía. Việc quá nhiều khiến cho việc kiểm soát của hắn có vấn đề, lại không nhận được sự hợp tác của các bên liên quan. Sau 8 giờ vàng ngọc, nhiều khi hắn về nhà, cơm nước, nằm nghỉ hay lướt net hắn vẫn không sao tránh được nỗi ám ảnh của công việc. Hắn suy nghĩ từng lời nói của từng người, kiểm điểm lại từng nội dung nhỏ của công việc và hắn chỉ muốn mình chìm vào trong giấc ngủ càng sớm càng tốt vì trong giấc ngủ hắn thảnh thơi và nhàn hạ, vô lo vô nghĩ.

Chắc ít người hiểu được nổi khổ của hắn khi hắn thường xuyên là người phải đi làm về muộn nhất, lượng giấy in nhiều nhất, tần xuất sản xuất văn bản nhiều nhất và sự trục trặc trong công việc cũng là nhiều nhất. Gần như đa số, lỗi không thuộc về hắn mà thuộc về người khác nhưng hắn hào phóng nhận đó là khuyết điểm của chính mình. Một người vừa mới vào nghề được 3 năm, đối trọi với quá nhiều những thị phi của cuộc đời khi công việc của hắn thường xuyên và luôn luôn động chạm đến vấn đề quyền lợi của người khác.

Đôi khi hắn muốn bỏ nghề, thích làm những gì mà hắn thích. Sao lại vậy? Hắn đã từng rất yêu công việc này nhất là những khi những cố gắng của hắn mang lại lợi ích chính đáng cho ai đó. Nhưng giờ hắn thấy quá căng thẳng. Hắn vẫn làm việc chăm chỉ thậm chí còn chăm chỉ hơn trước nhưng càng ngày nó càng mang lại nhiều hệ lụy. Hắn thấy chán nản. Hắn thầy khó khăn. Hắn thấy thiếu sự cảm thông, chia sẻ. Hắn luôn luôn là như thế, luôn cầu toàn, luôn muốn công việc mà mình phụ trách phải trở nên hoàn hảo trong mắt người khác. Đôi khi hắn cũng là người có nhiều tham vọng.

Hắn cũng đã từng phải trải qua những thời khắc khó khăn bằng chính nghị lực của hắn. Lần này hắn cũng đang khó khăn và cái khó khăn hình như khó giải quyết hơn khi nó phụ thuộc quá nhiều vào người khác. Còn những khó khăn thì cứ dày vò cơ thể gầy yếu của hắn. Càng ngày hắn càng gầy hơn. Ba mẹ hắn lo ngại, chỉ có một tháng làm việc, hắn đã sút tận 3kg. Ai bảo là công chức không khổ? Ai bảo là công chức chỉ biểt "hành là chính"? Chính hắn cũng đang bị một nỗi ám ảnh nào đó hành hạ, dày vò. Có thể đó là dấu hiệu của stress!

Ai đó có hiểu cho suy nghĩ của hắn lúc này?