14 thg 3, 2010
Hãy vứt gánh lo âu để vui cùng ngày mới
Tiếng chuông cuộc đời đã đánh thức tôi
Một người bạn đã tặng tôi câu nói này: "Hãy vứt gánh lo âu để vui cùng ngày mới", câu nói giản dị thôi nhưng ý nghĩa. Tôi đã từng làm khổ mình bằng những gánh nặng tự tôi đặt ra cho tôi và chính vì thế tôi không có được niềm vui trọn vẹn như mọi người. Với tôi, những gánh nặng đã giúp tôi trưởng thành và vững vàng hơn. Nhưng có lẽ đã đến lúc tôi phải vứt bỏ nó để sống với cuộc đời một cách chân thật hơn. Tôi là một người luôn có cách nhìn nhận khá "dị" về cuộc đời. Và tôi tin, với những suy nghĩ ấy cùng một tư duy đổi mới tôi sẽ có một cuộc sống mới nhẹ nhàng, sâu sắc và ý nghĩa hơn.
Tôi sẽ vứt gánh lo âu để vui cùng ngày mới
Một lời khuyên từ nhiều người bạn: "Hãy học cách sống tàn nhẫn". Không hiểu sao tôi bắt đầu thấy hứng thú với điều này. Tôi đã quá nhân văn trong cuộc sống từ trước tới nay. Tôi đã quá dễ dãi và hào phóng trong việc chấp nhận và sống vì người khác quá nhiều. "Sống tàn nhẫn" có thể sẽ là "sự lựa chọn hoàn hảo" cho cuộc sống của tôi. Tàn nhẫn ở đây không phải là gặp ai là rút dao găm đâm chết. Tàn nhẫn là hãy biết sống nhiều hơn cho mình và biết tự bảo vệ lấy mình trước "thế giới virut cuộc đời". Điều đó thật hữu ích với cuộc sống của tôi.
Lời khuyên từ một người khác giới: "xin để thời gian ru nó vào lãng quên". Cũng là một phương án của sự "giải thoát". Thời gian vốn đã rất nhiệm màu. Nó có thể làm được tất cả. Và, tôi tin những u buồn của tôi trong cuộc sống nó sẽ bị thời gian làm lãng khuây và niềm vui, niềm hạnh phúc sẽ đến với cuộc sống của tôi.
Tôi sẽ để cho thời gian trôi vào quên lãng
"Bản lĩnh lên, bạn hiền ơi": Lời khuyên từ một đồng môn, một người bạn cùng giới, ngắn gọn nhưng đầy ý nghĩa. Hai chữ bản lĩnh đã chắp cánh cho những thành công của tôi trong suốt những năm qua. Nó sẽ tiếp tục là hành trang cho tôi trong những chặng đường tiếp theo. Bạn hiền của tôi ơi, tôi sẽ bản lĩnh, sẽ đi lên và sẽ tiếp tục thành công. Bạn hãy luôn bên tôi và cổ vũ cho tôi nhé. Tôi là một người đảng viên trẻ, không có gì tôi phải kém hơn một đoàn viên bình thường cả. Tôi đã bắt đầu thấy tự tin khi được nhắc lại cái luôn tiềm ẩn trong mình.
Một người bạn lập dị của tôi thì tặng tôi mấy câu bốp chát thế này: "Nếu thằng em tôi mà viết những dòng này tôi sẽ đập cho nó một trận". Coi như đây cũng là một lời khuyên bổ ích. Tôi thì không sợ ăn đòn vì từ bé tới giờ cũng bị tẩn khá nhiều rồi nhưng để đề phòng cho những trận đòn không cần thiết tôi sẽ tiếp tục đi vay mượn đây đó đôi chút niềm tin của người khác để thắp sáng ngọn lửa hy vọng trong cuộc sống của mình. Ông yên tâm đi, không dễ để đập tôi đâu, vớ vỉn là tôi đập lại là vỡ mồm đấy nhé.
Một người bạn từ "xứ sở hoa anh đào" nghe tin nhánh lan rừng đang bị mưa gió bão bùng, thử thách thì đã ngay lập tức có những lời động viên đầy triết lý, xin kể lại câu chuyện mà người bạn đó đã dành tặng; nhớ không chính xác lắm, nhưng đại loại câu chuyện là: ngày xưa, đã lâu lắm rồi có một vị tiểu hòa thượng đã nương nhờ cửa phật được nhiều năm, cũng đã thấm thía được rất nhiều những triết lý của nhà Phật. Ngày nào cũng vậy, vị tiểu hòa thượng cũng đứng trên đỉnh núi nhìn hoàng hôn lặn dần sau đỉnh núi phía xa và lần nào cũng thế, dù mặt trời đã lặn và bóng đêm dần buông xuống, vị tiểu hòa thượng đó vẫn cứ ngồi đó mà lòng nuối tiếc lắm vì hoàng hôn đã mất. Hôm đó, một vị đại sư đi qua, thấy tiểu hòa thượng ngồi thẫn thời trên đỉnh núi cao nhìn về phía hoàng hôn đã tà thì đã đến bên và nói: Ngươi còn chờ gì ở nơi đó. Hoàng hôn đã đi rồi và không thể nào có thể níu kéo được đâu. Câu nói của vị đại sư đã đánh thức vị tiểu hòa thượng và từ đó vị tiểu hòa thượng không còn mải mê với cảnh chiều hôm nữa mà để tâm vào tu luyện sau đã trở thành một vị đại sư đắc đạo.
Câu chuyện giản dị mà ý nghĩa, những gì thuộc về quy luật sẽ không thể nào thay đổi được. Hoàng hôn sẽ chỉ đến có một lần trong ngày và sẽ ra đi vào một khoảnh khắc nhất định. Níu kéo một điều không thể sẽ là một sai lầm. Xin cảm ơn người bạn đến từ "xứ sở hoa anh đào" đã tặng tôi một câu chuyện giản dị nhưng thấm thía. Tôi sẽ không ngồi đó mà nuối tiếc hoàng hôn nữa. Tôi sẽ đứng dậy và bắt đầu những việc phải làm bạn thân yêu của tôi ạ. Tôi là một người Việt Nam và tôi sẽ sống như một người Việt Nam đích thực. Không còn lâu nữa bạn sẽ trở về quê hương thân yêu của mình. Khi đó, hãy đến thăm tôi bạn nhé. Tôi biết ơn bạn từ câu chuyện về một tiểu hòa thượng ngộ nhận với cái đẹp của cuộc đời. Nó đã và sẽ giúp tôi có một cái nhìn tích cực hơn về cuộc sống.
Tâm tình của loài hoa gợi nhắc về lối sống đẹp
Chỉ hai ngày cho một entry gây sốc: "có thể tình yêu đã chết" và tôi đã nhận được vô vàn những lời chia sẻ. Tất cả đều là những tấm chân tình của những người bạn tốt. Những lúc như thế này mới thấy quý tình bạn. Tình bạn không ích kỷ, tình bạn cao thượng và tình bạn không vụ lợi. Cám ơn mọi người đã cho tôi những tình bạn đẹp. Tôi sẽ sống xứng đáng với kỳ vọng của mọi người, tôi sẽ bản lĩnh "vứt gánh lo âu vui cùng ngày mới", sống tàn nhẫn hơn và không đứng đó để hối tiếc những điều tốt đẹp đã qua. Một cuộc sống mới đã thực sự bắt đầu...
25 thg 1, 2010
Bạn cũ
Ngày ấy
Xóm trọ Đại Kim (Kim Giang) là nơi trú ngụ của đông đảo dân Quản lý xã hội. Mình là người "khai hoang", mở đường cho mảnh đất ấy. Bà ấy đến sau mình một thời gian khá dài. Có thể hai người cũng chỉ ở cùng khu xóm trọ được khoảng một năm gì đó. Mình vốn không thích tính cách của bà ấy. Con gái Kinh Bắc gì mà "thô" đến tệ; ăn nói "sàm sỡ" quá chừng. Số gì lại đưa đẩy bà ấy đến đây không biết. Mình biết bà ấy cũng chẳng ưa gì mình - anh chàng được coi là lãng mạn trong lớp. Hình như lối sống và quan điểm sống của hai người khác nhau nhiều lắm. Trên giảng đường hai người ngồi cách nhau không xa nhưng chuyện trò, giao lưu thì đúng là hiếm thấy.
Thế mà
Từ hồi bà ấy dọn về đây ở, các dãy trọ của mình khoảng 100 mét, hàng ngày đi chợ "ra đụng vào chạm" dần dần lại thấy thân nhau. Bà ấy ở cùng với mấy ông cùng lớp mình và đám em của bọn hắn. Mỗi khi thấy mình vác đàn ghita sang xóm đó hát hò chắc bà ấy ghét lắm, lảng ngay đi đâu đó không biết. Nhưng sống với nhau lâu rồi cũng hiểu nhau. Mình thấy bà này tính cũng hay ra phết. Gai góc một tí, thực dụng một tí nhưng sống cũng tình cảm. Rồi hai người trao đổi về chuyện học tập nhiều hơn, cùng nhau đi chợ nhiều hơn và nấu cơm ăn chung nhiều hơn. Hồi ấy xóm tôi hay có phong trào nấu cơm ăn chung. Có lần, bà ấy thấy mình con trai ở nhà có một mình mà cứ cặm cụi cơm nước nên "rủ lòng thương" rủ mình nấu ăn và ăn cơm chung. Quả thực những lúc đó thấy bạn bè thật gần gũi. Mình vốn là người sống nặng về tình cảm và luôn trân trọng tình cảm của mọi người nên lấy đó làm cảm động lắm. Từ đó hai người chơi càng thân nhau hơn. Nhiều lúc ở nhà, thời gian rảnh rỗi lại sang nhà bà ấy tán phét. Người yêu của bà ấy đã đi làm, thi thoảng mấy anh em lại ngồi uống rượu cùng nhau và tâm sự cứ như những "tao nhân mặc khách" xưa kia. Ngày mình bảo vệ khóa luận, người thông báo cho mình biết mình được điểm tuyệt đối đầu tiên là bà ấy. Những ngày cuối cùng của đời sinh viên mình mới có dịp ngồi nói chuyện với bà ấy chân thành hơn và nhiều hơn. Bà ấy đã khẳng định là, đúng là ban đầu trông mặt mình bà ấy rất ghét nhưng rồi đến ở cùng xóm trọ mới hiểu mình hơn và thấy tính mình cũng hay hay nên không ghét nữa. Đúng là điều đó mới cho thấy, con người ta chỉ có thể hiểu nhau khi được gần gũi và chia sẻ với nhau nhiều những câu chuyện trong cuộc sống. Mình trân trọng tình bạn ấy. Chính bà ấy đã cho mình những cái nhìn đa chiều hơn về cuộc sống từ góc nhìn của những người từng trải hơn và sống thực dụng hơn. Không hiểu sao đôi lúc mình lại rất nhớ bà ấy. Nhớ nhất là những lần bà ấy nấu cơm cho mình ăn, có một cảm giác gia đình thật đầm ấm, thân thiện.
Sau đó
Mình đi làm ở xa, thi thoảng vẫn quay lại khi xóm trọ đó để hỏi thăm bà ấy. Nhưng từ hồi mình về quê làm thì mình không còn quay lại đó nữa. Tin mới nhất về việc bà ấy sinh em bé, mình thấy vui vui. Mình chợt hiểu rằng, trong cuộc sống, tình bạn đôi khi thể hiện ở những việc làm rất giản dị. Một giây phút nào đó trong cuộc sống bận rộn chợt nhớ về nhau hẳn là trong tâm cảm đã lưu khắc những kỷ niệm về nhau. Đó là tình bạn. Giờ mình và bà ấy đi trên hai con đường khác nhau. Bà ấy làm doanh nghiệp còn mình thì làm Nhà nước. Bà ấy làm việc ở thủ đô còn mình thì lập nghiệp tại quê hương mình. Bà ấy đã lấy chồng, đã có gia đình còn mình thì vẫn "phòng không đơn chiếc"... Nhưng tình bạn từ những ngày xưa cũ ấy với những kỷ niệm giản dị và hồn nhiên ấy vẫn luôn tiếp thêm cho mình sức mạnh trong cuộc sống. Mình phải gắng sống sao cho xứng đáng với sự yêu mến của bạn bè.
Và những lời nhắn gửi
Bà à, dù ở xa nhau, dù không còn có thể giúp nhau trực tiếp như những công việc giản dị ngày xưa nhưng tôi vẫn luôn nhớ và trân trọng những tháng ngày xưa cũ. Từ sâu thẳm lòng mình tôi cầu chúc cho bà và gia đình luôn hạnh phúc. Tôi có tâm sự với bà là rất nhớ những lần tôi và bà nấu cơm ăn chung và bà bảo khi nào lên Hà Nội thì điện cho bà. Chắc là lại cũng sẽ nấu cơm cho tôi ăn hả. Chồng bà, anh ấy không ghen đâu nhỉ vì anh ấy đã luôn ở bên bà bao nhiêu năm qua. Bà còn nhớ năm nào mà bà sợ không dám đi xe máy vì năm đó là năm hạn của bà không và bà đã kể cho tôi nghe. Bà đã qua được năm hạn đó và đang bước những bước thênh thang, hạnh phúc trong cuộc đời. Trong bộn bề của cuộc sống, hãy dành đôi chút thời gian để tưởng nhớ về nhau bà nhé. Tôi cầu chúc cho bà những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống. Chúc bình an, hạnh phúc...
20 thg 1, 2010
Viết cho những Sao Mai
7 thg 1, 2010
Tâm sự với nghề
3 thg 1, 2010
"Chuyên mục" nói thật
2 thg 1, 2010
Quá khứ
Tình cờ nhận được tin nhắn qua yahoo chat của một người đã rất lâu rồi không liên lạc, lòng tôi bỗng chút bâng khuâng. Hẳn người ấy đã từng coi tôi là một người "không ra gì" đơn giản chỉ bởi vì tôi không thể làm những điều trái với lương tâm và tiếng nói của trái tim mình, tôi đã không thể nào đền đáp được tình yêu của người ấy. Ngược lại, tôi đã không biết những cố gắng của tôi trong việc nhen nhóm lên trong đầu người con gái bất hạnh và đau khổ, tuyệt vọng ấy niềm tin yêu và cuộc sống lại đã tạo nên một niềm tin mịt mờ, một giấc mơ không bao giờ trở thành hiện thực.
Quá khứ đôi khi nhẫn tâm để biến những ý nghĩ tốt thành những việc làm tệ hại. Đã nhiều lần tôi muốn nói chuyện với người ấy để người ấy hiểu và thông cảm cho những quyết định của tôi nhưng bao nhiêu lần tôi cố gắng là bấy nhiêu lần người ấy cho rằng tôi tệ bạc và tệ bạc hơn. Tôi đã buồn nhiều lắm vì thực tình tôi cũng chỉ muốn tốt cho cả hai. Tình yêu là một thứ không thể ép buộc. Lúc nào tôi cũng hy vọng rằng, những thiện chí của tôi cùng với thời gian sẽ làm người ấy nguôi ngoai đi một ký ức không tốt về tôi. Và có thể điều ấy đã bắt đầu từ ngày hôm nay, từ cái ngày tôi nhận được tin nhắn này:
"Thật tiếc vì em đã đánh mất một người anh, một người bạn".
Không em ạ! Em không hề đánh mất nếu em còn thiện chí. Anh luôn cho em những cơ hội để hiểu anh, để thông cảm cho anh. Giờ em đã có một gia đình và anh tin chính gia đình hạnh phúc ấy đã khiến em nghĩ nhiều hơn về quá khứ, quá khứ mà anh và em cũng đã từng có nhiều những kỷ niệm đẹp bên những trang thư. Có thể những lúc như thế là em cũng đã hiểu và cảm thông cho anh rồi.
Và, giờ anh cũng đã tìm được người bạn đời của mình qua bao nhiêu giông bão trong tình cảm. Người ấy sẽ là người mang đến cho anh niềm hạnh phúc và một cuộc sống tốt đẹp. Anh tin thế! Anh sẽ trân trọng tình cảm đó và sẽ bảo vệ nó bởi vì chưa bao giờ anh quên xây dựng quá khứ tốt đẹp bằng một hiện tại hết mình.
Đúng, cuộc sống có thật nhiều điều bất ngờ. Anh đã từng không tin có một lúc nào đó em hiểu được và cảm thông được cho anh. Nhưng có thể điều đó đã thay đổi? Cảm ơn em vì em đã luôn trân trọng anh. Anh sẽ vẫn mãi là anh, một kẻ đa sầu, đa cảm, một "nghệ sỹ đa tình". Chính những điều đó đã làm nên những điều tốt đẹp trong anh trong mắt mọi người.
Nếu như có thể hãy cất giữ quá khứ vào một nơi trang trọng, không có lửa, không có khói, ở đó chỉ có thiện chí và sự vị tha, độ lượng.
Stress
Sáng nay, khi làm việc với xã cùng sếp, khi ghi biên bản làm việc thằng nhỏ đã hai lần mắc lỗi ngớ ngẩn. Lần 1, lỡ "chuyển đổi giới tính" cho một công dân nữ thành công dân nam; lần 2, lỡ "đổi họ" cho con một người họ Nguyễn thành họ Trần. Về cơ quan sếp hỏi: "Ở nhà dạo này có việc gì à? Sao làm việc mất tập trung thế? hay là có người yêu rồi?" và đấm nhẹ vào lưng thằng nhỏ một cái. Thật là tai tiếng, một việc quan trọng nhưng hắn đã không tập trung làm việc và nhầm lẫn một cách vô thức. Mọi người biết đến hắn là một người đôi lúc cầu toàn và kỹ tính trong công việc nhưng hôm nay đã chứng kiến sự vụng về của hắn trong chính công việc của hắn.
Sau cái trách nhẹ của sếp, hắn ngồi thừ người ra và bắt đầu kiểm điểm lại bản thân mình. Gần đây hắn thấy người nhiều bức xúc, căng thẳng. Công việc của hắn gặp quá nhiều trắc trở từ nhiều phía. Việc quá nhiều khiến cho việc kiểm soát của hắn có vấn đề, lại không nhận được sự hợp tác của các bên liên quan. Sau 8 giờ vàng ngọc, nhiều khi hắn về nhà, cơm nước, nằm nghỉ hay lướt net hắn vẫn không sao tránh được nỗi ám ảnh của công việc. Hắn suy nghĩ từng lời nói của từng người, kiểm điểm lại từng nội dung nhỏ của công việc và hắn chỉ muốn mình chìm vào trong giấc ngủ càng sớm càng tốt vì trong giấc ngủ hắn thảnh thơi và nhàn hạ, vô lo vô nghĩ.
Chắc ít người hiểu được nổi khổ của hắn khi hắn thường xuyên là người phải đi làm về muộn nhất, lượng giấy in nhiều nhất, tần xuất sản xuất văn bản nhiều nhất và sự trục trặc trong công việc cũng là nhiều nhất. Gần như đa số, lỗi không thuộc về hắn mà thuộc về người khác nhưng hắn hào phóng nhận đó là khuyết điểm của chính mình. Một người vừa mới vào nghề được 3 năm, đối trọi với quá nhiều những thị phi của cuộc đời khi công việc của hắn thường xuyên và luôn luôn động chạm đến vấn đề quyền lợi của người khác.
Đôi khi hắn muốn bỏ nghề, thích làm những gì mà hắn thích. Sao lại vậy? Hắn đã từng rất yêu công việc này nhất là những khi những cố gắng của hắn mang lại lợi ích chính đáng cho ai đó. Nhưng giờ hắn thấy quá căng thẳng. Hắn vẫn làm việc chăm chỉ thậm chí còn chăm chỉ hơn trước nhưng càng ngày nó càng mang lại nhiều hệ lụy. Hắn thấy chán nản. Hắn thầy khó khăn. Hắn thấy thiếu sự cảm thông, chia sẻ. Hắn luôn luôn là như thế, luôn cầu toàn, luôn muốn công việc mà mình phụ trách phải trở nên hoàn hảo trong mắt người khác. Đôi khi hắn cũng là người có nhiều tham vọng.
Hắn cũng đã từng phải trải qua những thời khắc khó khăn bằng chính nghị lực của hắn. Lần này hắn cũng đang khó khăn và cái khó khăn hình như khó giải quyết hơn khi nó phụ thuộc quá nhiều vào người khác. Còn những khó khăn thì cứ dày vò cơ thể gầy yếu của hắn. Càng ngày hắn càng gầy hơn. Ba mẹ hắn lo ngại, chỉ có một tháng làm việc, hắn đã sút tận 3kg. Ai bảo là công chức không khổ? Ai bảo là công chức chỉ biểt "hành là chính"? Chính hắn cũng đang bị một nỗi ám ảnh nào đó hành hạ, dày vò. Có thể đó là dấu hiệu của stress!
Ai đó có hiểu cho suy nghĩ của hắn lúc này?