Cũng như bao mùa trăng khác, hôm nay Như vẫn thả hồn mình bên dòng suối. Cái vầng trăng tròn trịa, hữu tình kia đã làm bạn cùng cô từ lâu lắm rồi. Nó đã gắn với biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn của cô nữ sinh yếu đuối vùng sơn cước ấy. Cô đã từng chuyển từ thị trấn về bản Hồng Nam này, sẵn sàng hàng ngày đạp xe 15 cây số để tới trường cũng chỉ vì cô không thể thiếu vầng trăng ấy, dòng sông ấy và những kỷ niệm của những ngày xưa ấy.
Trăng Tây Bắc thật đẹp. Ánh sáng dịu dàng của nó trải khắp đại ngàn. Bên dòng suối trăng nũng nịu như một tình nhân. Tiếng suối chảy róc rách, tiếng gió đẩy những cành cây cọ sát vào nhau sột soạt rồi cả tiếng khèn, tiếng sáo gọi bạn tình du dương từ đâu vọng về. Như nhớ, nhớ đến nao lòng. Bao kỷ niệm chợt sống lại trong giây lát. Hình như cô không cầm lòng được nữa. Trên gò má mịn màng của cô lấp lánh sáng những dòng lệ. Cô đang khóc. Chẳng biết khóc cho ai và khóc vì điều gì nữa. Cạnh phiến đá nơi cô ngồi là dòng chữ của anh. Ngày ngày cô vẫn ra đây như thể để hơi ấm của mình đừng làm cho rêu phong phủ mờ đi dòng chữ ấy, để những kỷ niệm về anh đừng bị thời gian lạnh lùng phủ lấp. Nhưng hôm nay cô ra đây còn là để tri ân với quá khứ và tương lai.
Trăng vẫn rất sáng, sáng tinh khiết trong đêm thâu. Giờ này, ở cái bản này chắc cũng chỉ còn có một mình cô thức. Gần một năm rồi, những giấc ngủ trằn trọc, muộn màng, cô vẫn không thể nào quên được anh - một người anh và một người chiến sỹ. Đúng ngày này một năm trước đây anh đã ngầm nói lời yêu cô. Cái trái tim lạnh lùng và hồn nhiên của tuổi 18 sao lại ngu ngơ chẳng hiểu ra điều ấy. Cô bỡn cợt cả với lời nói chân thành của anh. Có lẽ cô quá độc ác và tàn nhẫn còn anh chẳng dấu được cái bản tính nhút nhát của đứa con nhà nghèo, cứ âm thầm, lặng lẽ với mối tình đơn phương.
Anh tên Hiêng, một lính trinh sát thông minh và tài giỏi. Anh hơn cô năm tuổi. Anh và cả cha mẹ anh đều là người dân tộc đã làm bạn với núi rừng bao nhiêu năm nay rồi. Hiêng và Như lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cùng nhau chứng kiến biết bao những mùa trăng. Tuổi thơ của họ gắn bó với dòng suối, với bản Hồng Nam và với vầng trăng tinh khiết ở trên cao ấy... Cô bé Như nhõng nhẽo vẫn hay bắt anh cõng qua dòng suối để đến trường làng cách nhà 3 cây số. Thời gian đưa thoi, Như giờ đã là một tân sinh viên Báo chí, còn anh đã thành người thiên cổ, cách xa cô cả một tầm thế giới.
Nghĩ đến đây, Như không sao cầm nổi lòng mình. Nước mắt chảy ướt đầm cả cổ áo màu xanh. Cô không buồn gạt nó đi. Đôi mắt xoe tròn, nhánh đen của cô đang nhìn rọi về phía xa xăm đượm một nỗi buồn khôn xiết. Người như bất động, Như nghiêm trang tưởng nhớ về anh. Suối vẫn chảy hình như lạnh lùng lắm với tình người.
Một năm trước, cô nhận được tin Hiêng hy sinh trong một đợt đi tuần tra biên giới. Cô đã ngất lịm người đi để một tháng sau đó mở mắt ra mới biết mình đang ở trong bệnh viện. Bên cạnh là người mẹ với cặp mắt đầy yêu thương nhìn cô mừng khôn xiết. Một ngày trước hôm anh hy sinh, anh vẫn còn ngồi tâm sự cùng cô bên dòng suối. Anh chơi ghi ta rất hay. Hôm đó anh hát cô nghe bài "Gửi em ở cuối sông Hồng". Đáp lại anh, cô hát bài "Hoa biên giới". Bài hát có câu: "Nếu anh qua biên giới, anh sẽ gặp bàn ngàn hoa. Hoa sim giữa đồi nắng gió, tím như ai chờ mong. Sắc hoa sim yêu thương trong lòng người lính trẻ. Gặp anh nên tím ngát bồi hồi". Như đâu ngờ được rằng, đó lại là câu hát chia tay anh, chia tay mãi mãi hay đúng hơn là một lời vĩnh biệt.
Trăng hôm nay rất sáng, ánh sáng trong ngần soi rõ cảnh vật như ban ngày. Dòng suối trong xanh cứ vô tư chảy. Anh bứt một chiếc lá và đưa lên môi làm khèn thổi. Tiếng khèn rất giống loài chim hoa mi đang hót, tiếng hót rất buồn, rất sâu lắng. Hình như anh muốn tâm sự một điều gì đó với cô? Nhưng không, vẫn như mọi tối rảnh rỗi khác, anh lại ngồi hát theo tiếng đàn ghi ta. Lần này giọng hát của anh buồn quá, buồn đến nỗi những chú chim đậu trên cây vàng nương cũng phải kêu lên thất thanh và vỗ cánh bay đi. Rồi anh kể cho cô nghe về cuộc sống đơn vị anh, về đời lính mà anh cười buồn: "có ai thèm yêu". Cô ngây thơ đùa lại:
- Tại anh Hiêng kén quá đấy thôi.
Giọng anh vẫn đều đều tâm sự cùng cô tưởng như chẳng có chút tình nào mà hình như cũng có quá nhiều tình người trong đó. Anh tâm sự, anh cũng rất yêu một người nhưng vì anh là lính trinh sát, vất vả và nguy hiểm nên anh không muốn làm khổ người ấy. Thà rằng một mình anh chịu đau khổ còn hơn. Vừa nói, anh vừa nhìn vào mắt Như như thể người mà anh nói chính là cô vậy. Như vẫn hồn nhiên chẳng hiểu gì, ngây thơ an ủi anh:
- Như nghĩ, người nào yêu anh họ sẽ hiểu và thông cảm cho anh chứ, đúng không? Họ sẽ sẵn sàng hy sinh để cho tình yêu lên ngôi mà?
- Thật không Như?
Cô gật đầu:
- Tất nhiên rồi. Nhưng anh yêu chị nào vậy? Như có biết không?
- Bí mật... Hai năm nữa anh sẽ tiết lộ cho Như biết sau nhé.
Như đâu biết rằng, câu nói của anh đã hàm chứa biết bao nhiêu điều mà trái tim non nớt, ngây thơ của cô không sao hiểu nổi. Người mà anh nói chính là cô. Câu mà anh nói chính là một lời đính ước thầm kín của anh với cô. Anh muốn chờ cô học xong phổ thông để nói cho cô biết bí mật ấy. Nhưng cô vô tâm quá, nhận nhành phong lan anh tặng hồn nhiên như một cô em gái nhận quà của anh trai ở xa về vậy. Cô rất yêu loài hoa ấy. Anh biết điều đó nên anh luôn tìm những loài phong lan rừng đẹp nhất để tặng cô sau mỗi lần nghỉ phép về thăm nhà. Anh thường nói:
- Phong lan rừng là một loài hoa đầy sức sống. Hương thơm diệu kỳ và vẻ đẹp thầm kín của nó giống như tình yêu của con người dành cho con người vậy...
Cô cầm nhánh lan rừng trên tay, nâng niu như một báu vật còn ánh trăng thì vẫn lung linh bên dòng suối. Bên nhành hoa và dưới ánh trăng, cô đẹp như nột nàng tiên vậy. Cõ lẽ cô không biết điều ấy nên cô vẫn cười rất tươib - nụ cười của đất và người Tây Bắc.
Sau buổi tối hôm ấy, cô không còn được gặp anh nữa, vĩnh viễn không bao giờ còn đwcj gặp lại anh nữa. Ba ngày sau đám tang của anh, một đồng đội của anh đã mang về cho cô một quyển sổ nhỏ là cuốn nhật ký của anh và một giò phong lan đỏ. Đó chính là món quà cuối cùng của anh dành tặng cho cô trước lúc anh đặt mình xuống lòng đất mẹ. Cầm món quà mà cô không sao cầm được nước mắt. Cô ào lên nức nở. Bấy giờ cô mới biết người mà anh yêu chính là cô - cô bé tên Như bé bỏng và dễ thương. Anh yêu cô nhưng không dám thổ lộ với cô bởi anh sợ cô chê anh nghèo. Suốt tháng năm anh luôn ấp ủ một tình yêu đơn phương. Vậy mà cô không hề hay biết bởi cô vô tư quá, bởi cô vô tâm quá. Vì cô mà anh đau khổ. Đến bây giờ cô mới hiểu ra, thế nào là cuộc sống. Nó không chỉ có vị ngọt ngào, đằm thắm của tình người mà còn có cả những nỗi bất hạnh và khổ đau. Con người cần vượt qua những bất hạnh, khổ đau đó để đi tìm hạnh phúc cho chính mình cũng giống như nhánh lan rừng vậy, cả một đời chắt chiu để nở hoa, để toả hương nhưng không phải để cho riêng ai mà cho tất cả.
Ngày mai, cô ra Hà Nội nhập học. Cô đã thi đỗ Khoa Báo chí Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn. Đó chính là mơ ước của cô từ những ngày đầu tiên cắp sách tới trường. Từ ngày Hiêng mất, ước mơ ấy càng thêm nhiều động lực. Cô luôn coi Hiêng như một người anh trai. Cô muốn dùng ngòi bút của mình để tiếp tục ngợi ca về những người lính, những người đi giữ màu xanh cho Tổ quốc, những người đã viết lên bản tình ca muôn đời. Và anh không cô đơn. Bên anh vẫn còn cô hướng về với biết bao yêu thương.
Người đã giúp Như vượt qua nỗi đau mất Hiêng chính là một sinh viên Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn. Anh đã đến với cô cũng giống như cái cách mà Hiêng vĩnh biệt cô vậy. Có lẽ Như yêu anh bởi chính anh đang mang đến cho cô những mầm xanh hy vọng khi mà cô suy sụp nhất. Hình như họ rất hiểu nhau thì phải dù chưa một lần cô và anh gặp nhau. Họ đã hẹn ngày gặp nhau ở Hà Nội trong ngày đầu tiên cô nhập học. Ngày ấy đã đến rất gần. Ngày mai sẽ là ngày đầu tiên cô gặp anh. Những bức hình cùng với những lá thư và những cuốn sách anh tặng cô đã mách bảo cô rằng, đó chính là thiên tài, vị cứu tinh của đời cô. Một ngày nào đó anh và cô sẽ đến trước mộ Hiêng để tri ân với vong hồn Hiêng.
Trăng đã xế bóng qua phía Tây. Trời khuya của đại ngàn Tây Bắc hiu hắt dường như đang nín thở để cho nhịp điệu thổn thức của những con tim đang hướng về nhau ngân lên. Như đã tìm được tình yêu và hạnh phúc cho riêng mình. Hơn lúc nào hết cô chính là nhánh lan rừng đẹp nhất dù lúc này trên gò má của cô vẫn còn long lanh hàng lệ ướt.
Trăng Tây Bắc thật đẹp. Ánh sáng dịu dàng của nó trải khắp đại ngàn. Bên dòng suối trăng nũng nịu như một tình nhân. Tiếng suối chảy róc rách, tiếng gió đẩy những cành cây cọ sát vào nhau sột soạt rồi cả tiếng khèn, tiếng sáo gọi bạn tình du dương từ đâu vọng về. Như nhớ, nhớ đến nao lòng. Bao kỷ niệm chợt sống lại trong giây lát. Hình như cô không cầm lòng được nữa. Trên gò má mịn màng của cô lấp lánh sáng những dòng lệ. Cô đang khóc. Chẳng biết khóc cho ai và khóc vì điều gì nữa. Cạnh phiến đá nơi cô ngồi là dòng chữ của anh. Ngày ngày cô vẫn ra đây như thể để hơi ấm của mình đừng làm cho rêu phong phủ mờ đi dòng chữ ấy, để những kỷ niệm về anh đừng bị thời gian lạnh lùng phủ lấp. Nhưng hôm nay cô ra đây còn là để tri ân với quá khứ và tương lai.
Trăng vẫn rất sáng, sáng tinh khiết trong đêm thâu. Giờ này, ở cái bản này chắc cũng chỉ còn có một mình cô thức. Gần một năm rồi, những giấc ngủ trằn trọc, muộn màng, cô vẫn không thể nào quên được anh - một người anh và một người chiến sỹ. Đúng ngày này một năm trước đây anh đã ngầm nói lời yêu cô. Cái trái tim lạnh lùng và hồn nhiên của tuổi 18 sao lại ngu ngơ chẳng hiểu ra điều ấy. Cô bỡn cợt cả với lời nói chân thành của anh. Có lẽ cô quá độc ác và tàn nhẫn còn anh chẳng dấu được cái bản tính nhút nhát của đứa con nhà nghèo, cứ âm thầm, lặng lẽ với mối tình đơn phương.
Anh tên Hiêng, một lính trinh sát thông minh và tài giỏi. Anh hơn cô năm tuổi. Anh và cả cha mẹ anh đều là người dân tộc đã làm bạn với núi rừng bao nhiêu năm nay rồi. Hiêng và Như lớn lên cùng nhau từ nhỏ, cùng nhau chứng kiến biết bao những mùa trăng. Tuổi thơ của họ gắn bó với dòng suối, với bản Hồng Nam và với vầng trăng tinh khiết ở trên cao ấy... Cô bé Như nhõng nhẽo vẫn hay bắt anh cõng qua dòng suối để đến trường làng cách nhà 3 cây số. Thời gian đưa thoi, Như giờ đã là một tân sinh viên Báo chí, còn anh đã thành người thiên cổ, cách xa cô cả một tầm thế giới.
Nghĩ đến đây, Như không sao cầm nổi lòng mình. Nước mắt chảy ướt đầm cả cổ áo màu xanh. Cô không buồn gạt nó đi. Đôi mắt xoe tròn, nhánh đen của cô đang nhìn rọi về phía xa xăm đượm một nỗi buồn khôn xiết. Người như bất động, Như nghiêm trang tưởng nhớ về anh. Suối vẫn chảy hình như lạnh lùng lắm với tình người.
Một năm trước, cô nhận được tin Hiêng hy sinh trong một đợt đi tuần tra biên giới. Cô đã ngất lịm người đi để một tháng sau đó mở mắt ra mới biết mình đang ở trong bệnh viện. Bên cạnh là người mẹ với cặp mắt đầy yêu thương nhìn cô mừng khôn xiết. Một ngày trước hôm anh hy sinh, anh vẫn còn ngồi tâm sự cùng cô bên dòng suối. Anh chơi ghi ta rất hay. Hôm đó anh hát cô nghe bài "Gửi em ở cuối sông Hồng". Đáp lại anh, cô hát bài "Hoa biên giới". Bài hát có câu: "Nếu anh qua biên giới, anh sẽ gặp bàn ngàn hoa. Hoa sim giữa đồi nắng gió, tím như ai chờ mong. Sắc hoa sim yêu thương trong lòng người lính trẻ. Gặp anh nên tím ngát bồi hồi". Như đâu ngờ được rằng, đó lại là câu hát chia tay anh, chia tay mãi mãi hay đúng hơn là một lời vĩnh biệt.
Trăng hôm nay rất sáng, ánh sáng trong ngần soi rõ cảnh vật như ban ngày. Dòng suối trong xanh cứ vô tư chảy. Anh bứt một chiếc lá và đưa lên môi làm khèn thổi. Tiếng khèn rất giống loài chim hoa mi đang hót, tiếng hót rất buồn, rất sâu lắng. Hình như anh muốn tâm sự một điều gì đó với cô? Nhưng không, vẫn như mọi tối rảnh rỗi khác, anh lại ngồi hát theo tiếng đàn ghi ta. Lần này giọng hát của anh buồn quá, buồn đến nỗi những chú chim đậu trên cây vàng nương cũng phải kêu lên thất thanh và vỗ cánh bay đi. Rồi anh kể cho cô nghe về cuộc sống đơn vị anh, về đời lính mà anh cười buồn: "có ai thèm yêu". Cô ngây thơ đùa lại:
- Tại anh Hiêng kén quá đấy thôi.
Giọng anh vẫn đều đều tâm sự cùng cô tưởng như chẳng có chút tình nào mà hình như cũng có quá nhiều tình người trong đó. Anh tâm sự, anh cũng rất yêu một người nhưng vì anh là lính trinh sát, vất vả và nguy hiểm nên anh không muốn làm khổ người ấy. Thà rằng một mình anh chịu đau khổ còn hơn. Vừa nói, anh vừa nhìn vào mắt Như như thể người mà anh nói chính là cô vậy. Như vẫn hồn nhiên chẳng hiểu gì, ngây thơ an ủi anh:
- Như nghĩ, người nào yêu anh họ sẽ hiểu và thông cảm cho anh chứ, đúng không? Họ sẽ sẵn sàng hy sinh để cho tình yêu lên ngôi mà?
- Thật không Như?
Cô gật đầu:
- Tất nhiên rồi. Nhưng anh yêu chị nào vậy? Như có biết không?
- Bí mật... Hai năm nữa anh sẽ tiết lộ cho Như biết sau nhé.
Như đâu biết rằng, câu nói của anh đã hàm chứa biết bao nhiêu điều mà trái tim non nớt, ngây thơ của cô không sao hiểu nổi. Người mà anh nói chính là cô. Câu mà anh nói chính là một lời đính ước thầm kín của anh với cô. Anh muốn chờ cô học xong phổ thông để nói cho cô biết bí mật ấy. Nhưng cô vô tâm quá, nhận nhành phong lan anh tặng hồn nhiên như một cô em gái nhận quà của anh trai ở xa về vậy. Cô rất yêu loài hoa ấy. Anh biết điều đó nên anh luôn tìm những loài phong lan rừng đẹp nhất để tặng cô sau mỗi lần nghỉ phép về thăm nhà. Anh thường nói:
- Phong lan rừng là một loài hoa đầy sức sống. Hương thơm diệu kỳ và vẻ đẹp thầm kín của nó giống như tình yêu của con người dành cho con người vậy...
Cô cầm nhánh lan rừng trên tay, nâng niu như một báu vật còn ánh trăng thì vẫn lung linh bên dòng suối. Bên nhành hoa và dưới ánh trăng, cô đẹp như nột nàng tiên vậy. Cõ lẽ cô không biết điều ấy nên cô vẫn cười rất tươib - nụ cười của đất và người Tây Bắc.
Sau buổi tối hôm ấy, cô không còn được gặp anh nữa, vĩnh viễn không bao giờ còn đwcj gặp lại anh nữa. Ba ngày sau đám tang của anh, một đồng đội của anh đã mang về cho cô một quyển sổ nhỏ là cuốn nhật ký của anh và một giò phong lan đỏ. Đó chính là món quà cuối cùng của anh dành tặng cho cô trước lúc anh đặt mình xuống lòng đất mẹ. Cầm món quà mà cô không sao cầm được nước mắt. Cô ào lên nức nở. Bấy giờ cô mới biết người mà anh yêu chính là cô - cô bé tên Như bé bỏng và dễ thương. Anh yêu cô nhưng không dám thổ lộ với cô bởi anh sợ cô chê anh nghèo. Suốt tháng năm anh luôn ấp ủ một tình yêu đơn phương. Vậy mà cô không hề hay biết bởi cô vô tư quá, bởi cô vô tâm quá. Vì cô mà anh đau khổ. Đến bây giờ cô mới hiểu ra, thế nào là cuộc sống. Nó không chỉ có vị ngọt ngào, đằm thắm của tình người mà còn có cả những nỗi bất hạnh và khổ đau. Con người cần vượt qua những bất hạnh, khổ đau đó để đi tìm hạnh phúc cho chính mình cũng giống như nhánh lan rừng vậy, cả một đời chắt chiu để nở hoa, để toả hương nhưng không phải để cho riêng ai mà cho tất cả.
Ngày mai, cô ra Hà Nội nhập học. Cô đã thi đỗ Khoa Báo chí Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn. Đó chính là mơ ước của cô từ những ngày đầu tiên cắp sách tới trường. Từ ngày Hiêng mất, ước mơ ấy càng thêm nhiều động lực. Cô luôn coi Hiêng như một người anh trai. Cô muốn dùng ngòi bút của mình để tiếp tục ngợi ca về những người lính, những người đi giữ màu xanh cho Tổ quốc, những người đã viết lên bản tình ca muôn đời. Và anh không cô đơn. Bên anh vẫn còn cô hướng về với biết bao yêu thương.
Người đã giúp Như vượt qua nỗi đau mất Hiêng chính là một sinh viên Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn. Anh đã đến với cô cũng giống như cái cách mà Hiêng vĩnh biệt cô vậy. Có lẽ Như yêu anh bởi chính anh đang mang đến cho cô những mầm xanh hy vọng khi mà cô suy sụp nhất. Hình như họ rất hiểu nhau thì phải dù chưa một lần cô và anh gặp nhau. Họ đã hẹn ngày gặp nhau ở Hà Nội trong ngày đầu tiên cô nhập học. Ngày ấy đã đến rất gần. Ngày mai sẽ là ngày đầu tiên cô gặp anh. Những bức hình cùng với những lá thư và những cuốn sách anh tặng cô đã mách bảo cô rằng, đó chính là thiên tài, vị cứu tinh của đời cô. Một ngày nào đó anh và cô sẽ đến trước mộ Hiêng để tri ân với vong hồn Hiêng.
Trăng đã xế bóng qua phía Tây. Trời khuya của đại ngàn Tây Bắc hiu hắt dường như đang nín thở để cho nhịp điệu thổn thức của những con tim đang hướng về nhau ngân lên. Như đã tìm được tình yêu và hạnh phúc cho riêng mình. Hơn lúc nào hết cô chính là nhánh lan rừng đẹp nhất dù lúc này trên gò má của cô vẫn còn long lanh hàng lệ ướt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét