Phần 2: Đại Kim - Viết tiếp những bản tình ca
Ngày 20 tháng 11 năm 2004: Đôi nét suy tư
Ngồi đọc lại từng trang Nhật ký của xóm trọ Bùi Xương Trạch thấy sao mà nhớ quá. Xóm trọ thân thương, những kỷ niệm hồn nhiên lại ùa về trong tôi bao nhung nhớ. Lúc này mọi người đã về quê nghỉ 20/11 cả rồi. Chỉ còn mình tôi đối diện với căn phòng trống vắng. Hương mùa thu sẽ sàng lan tỏa, cái lạnh se se mơn man trên làn da, và nỗi buồn, nỗi tiếc nhớ lại gai gai trong tim. Tôi thấy nhớ ngày xưa quá, nhớ đến nao lòng, nhớ đến muốn nhỏ lệ.
Có ai còn nhớ đến 133 Bùi Xương Trạch như tôi không? Những gương mặt ngày xưa giờ đâu cả rồi. Tôi nhớ đên Chức với dáng người cao thon và điệu nhảy ngẫu hứng trong đêm điên loạn hôm nào. Tôi nhớ Sơn đẹp trai, ít nói và điệu cười duyên dáng như một thiếu nữ. Tôi nhớ đến H - người yêu của Bác Tạo bao đêm làm bác Tạo mất ngủ. Tôi nhớ đến Phượng với điệu cười hô hố và cái buổi sinh nhật khó quên ngày 1 tháng 11. Tôi nhớ đến Tâm - người con gái Kinh Bắc và nụ hôn kiểu Kinh Bắc trong ngày sinh nhật Phước. Tôi nhớ đến Linh với cặp kính cận và điệu cười nhạt như nước ốc. Tôi nhớ đến chị Oanh - bà nội trợ cần mẫn, cái máy nói công suất cao của xóm trọ. Tôi nhớ Lân - gười khai mà cho những đêm thức trắng đánh điện tử và "ngày hội giao duyên" của 2 "cạ": Oanh - Lân ngày nào. Tôi nhớ đến Tuấn - Nam - Phú với những bản nhạc vắt ra nỗi buồn kể về một chàng trai vác súng vào rừng săn chim. Tôi nhớ đến Phương - Tam - Dung phòng 5 và cả Toàn nữa với những buổi xem phim ở nhà bác Ngoan quên cả bữa nấu cơm. Tôi nhớ đến Lành, Dung với những đêm thức trắng mong ngày thi đến. Tôi nhớ đến Lan Anh, Dung, Phương Phòng 8 và không quên kể đến Dũng bựa - người hàng xóm "tốt bụng" của phòng 1.
Ngần ấy con người, bây giờ nhắc lại là cấp số nhân của những kỷ niệm. Trong tôi lại nao nao hiện về những ngày hè tháng 6 năm 2004, cả xóm trọ rủ nhau nấu chè, ăn no nê thì lại dạo phố đêm qua những con phố đông vui, tấp nập người qua lại.
Ngày ấy đã xa rồi...
*********
Bây giờ cái tên được chúng tôi nhắc đến nhiều nhất không phải là Bùi Xương Trạch nữa mà là Đại Kim. Một bầu trời kỷ niệm mới lại được thiết lập. Tôi thì vẫn ở với Bác Tạo và bác Giảng mới chuyển đến còn Giáo sư thì đã ly hương sang cùng ở với "cạ" Phước cùng trong dãy nhà 5 phòng cận với quán chát tề tội nhà cô Hảo Thế.
Phía xa xa là nơi trú ngụ của Hoài và mấy đứa em mới đỗ đại học, cả Dung và Dương nữa. Hai công tử nhà giàu, đẹp trai mang nick name tuyen_enter và buithanhtung246 cùng chung dưới căn phòng mới đét còn nồng nàn mùi vôi vữa cạnh xóm trọ của bọn tôi.
Những kỷ niệm đáng kể ở đây thì ít quá. Chỉ là vài đêm thức trắng đánh bài ăn kẹo hay là giờ phút chung vui dưới bến xe buýt Đại Kim.
Xóm trọ của tôi được mệnh danh là "xóm nghệ sỹ" bởi lẽ những con người tạo nên tập thể này đều là những nghệ sỹ cả, họa sỹ có, nhạc sỹ có, nghệ sỹ tán gái cũng có... Cái ấn tượng lớn nhất mà khiến tôi phải nhớ đến xóm trọ này nhiều nhất là những bản tình ca của Trịnh Công Sơn được Khánh Ly kể lại nghe ảo não làm sao trong mỗi buổi sáng sớm mùa thu bên phòng nhà Bác Thuật với những bức tranh treo kín tường. Nơi này gợi nhớ da diết về xóm trọ Bùi Xương Trạch bởi không khí lạnh lẽo, vắng vẻ, trong lành mỗi buổi sáng sớm hay đêm khuya.
Hãy để cho thời gian làm nên kỷ niệm để rồi cái tên Đại Kim lại sẽ được nhắc đến như những ấn cảm trong trái tim mỗi chúng ta.
Một mình đối diện với căn phòng và tiếng đàn ghi ta buồn nao lóng từ đâu vọng đến như muốn bóp nghẹt con tim yếu đuối của tôi. Vài tiếng chim lảnh lót của buổi sáng mùa thu ngoài kia lại gợi cho tôi về giàn hoa tigôn xóm cũ; chồng sách dầy cộp bộn bề những bài học nhắc tôi nhớ đến mùa thi. Quá khứ - Hiện tại - Tương lai đang hội ngộ trong con người tôi lúc này. Giá như có một ai đó hiểu lòng tôi lúc này thì hay quá. Có một người được sinh ra hôm nay nhưng tôi không được nói lời chúc mừng sinh nhật. Có một người nghệ sỹ buồn ngày hôm nay. Đó là tôi các bạn ạ. (nhanhlanrung_mt)
**********
Ngày 20 tháng 12 năm 2004: Những mối tình dang dở
Những chàng "ngự lâm" Nhăn văn đến với Đại Kim gần như mang cả cái khí vị bốc lửa của tuổi trẻ. Mảnh đất thì "buồn như chó cắn" mà những tâm hồn thì thật nóng bỏng và cuồng nhiệt. Khốn nạn thay, tất cả đó không đủ nhiệt để hâm nóng một "cõi băng giá".
1. Tú...tài....
Bác Giảng - vị khách mời danh dự của dân Nhân văn vẫn lười "về cuối" nhất trong các trận "so găng tứ hùng". Nguyên nhân có tính thuyết phục nhất cũng chỉ là do, bạc đầu rồi mà tình vẫn..."đen như...bã cà phê". Chẳng là suốt ngày lão ta là "tình nhân" của mấy cái đống động cơ cũ kỹ và một đống dầu mỡ. Không có thứ 6 mà cũng chẳng có thứ 7, nói gì đến "máu chảy về tim". Tâm huyết dồn vào cỗ bài 52 sinh mạng. Ít khi chúng tôi thấy lão ta "đen". Có đen thì cũng chỉ một lúc rồi lại "đỏ" như thườn, thành ra lão ta là người được ăn kẹo với lệ phí rẻ nhất sau mỗi đêm "giã hội". Lão ta là hiện thân duy nhất của cái gọi là "dân kỹ thuật", đến đây đã có thể nói là "lạc đàn". Ấy vậy mà thiếu lão ta là thiếu cả một cái "cột chống trời" trong "tứ trụ toạ thiên". Bất hạnh...bất hạnh thay...
2. Pháo... sịt...
Cái ngày ở Bùi Xương Trạch, "pháo nổ đì đoàng ran "ấy" bố", gã Phước hâm nhà ta làm được khối chuyện "động trời". Đến với Đại Kim chàng ta đâm ra...sịt. Mấy vụ liên doanh với "Công ty bánh kẹo Hải Hà" (cưa cẩm mấy cô công nhân đóng gói bánh kẹo của Công ty bánh kẹo Hải Hà) không đủ sức cứu vớt nổi "những ngày xưa huy hoàng" rồi lại "Lời cuối cho cuộc tình" (chấm dứt với Ch) đồng hành với mấy lần "cháy túi" ngoài Bưu điện mà cái người tác oai tác quái phía đầu dây lại chính là... Nàng. "Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu", Noel này biết "sưởi ấm" bằng gì? Thôi đành "hát với đàn ghita một dây" vậy.
3. Béo... bở cả tai:
Chạy theo với mấy cuộc tình "chóng vánh", hẳn không mấy ai dẻo dai bằng TS Tạo nhà ta. 1 giờ đêm, hắn ta lọ mọ mở cửa vào phòng. Cửa thì bị CN Tình cố tình đóng để bắt hắn phải lên tiếng. Ấy vậy mà hắn ly hương luôn sang phòng GS nhỏ to về mấy đề tài nghiên cứu gì đó với ngài sau đó ngủ quay ngủ quắt đến 8h30 sáng hôm sau. Vừa vươn vai trở dậy, chưa kịp nói câu "good morning", hắn ta đã được tráng miệng bằng những câu hỏi của "ông Cậu Dương". Những câu hỏi đại ý rằng:
- Hôm qua anh nói gì với chị em thế?
- Điều gì khiến anh nói chuyện được lâu thế mà không chán?
- Anh có thể truyền cho em một chút kinh nghiệm được không?
Rồi chú "rê non" kia te te mấy câu "doạ nạt" khi hắn ta cứ im ỉm chẳng chịu hé răng nói câu gì:
- Anh không nói em về mách mẹ!
Ôi, giời ơi! Phúc đức cho nhà hắn có "ông cậu" tuyệt.
Trở lại với cái chuyện made in Bùi Xương Trạch, hẳn chẳng ai quên hắn đã "mất ăn mất ngủ" đến thế nào với mấy cái bóng dàng chuếnh choáng của nàng Hương, của nàng Future hay Angel, Dream gì đó. Nói chung là hắn ngủ ít hơn bây giờ.
Tất cả nó gợi cho tôi nhớ cái cảm giác "rã rời lây". Sao hắn "chạy" tài thế. Chẳng mệt mỏi gì cả. "Động cơ" tốt thật.
Nhưng đấy, các bạn xem, hắn cứ hồng hộc chạy mà có bao giờ tới đích đâu. Than thay cho những tâm hồn lớn bị kìm kẹp giữa cái thế giới quá nhỏ bé, quá vi mô. Rồi một ngày không còn nàng trong vòng tay, hắn mới nhận ra, Trời ơi, sao Noel năm nay lạnh thế!
4. Bảo vệ thành công ... "Đồ án Giáo sư"
Vẫn là Chuyện lạ khi chẳng hiểu vì sao mà lão ta leo lên chức Giáo sư nhanh đến thế. KHông "dây", không "cơ", cũng chẳng thân quen gì, vậy mà lão ta làm được khối chuyện. Vừa rồi, lão ta bảo vệ thành công "Đồ án Giáo sư". Cũng là một chuyện lạ nữa, thường thì chức Giáo sư chỉ là do Nhà nước phong tặng thôi. Ấy vậy mà hắn không muốn vậy, cứ muốn làm quả độc cơ. Lão ta tự tìm cho mình một lối đi với cái "beatyful Dream" là sẽ công bố một công trình làm "kinh thiên động địa" nền triết học Việt Nam. Hẳn trong đề tài của lão phải chứa chất gì đó những cụm từ kiểu như: my love, best, cooking, bia, tú... Chúng ta đang chờ cái ngày mà nền triết học Việt Nam được "mở mày mở mặt".
Đấy, vừa mới ngày hôm qua thôi lão ta như cậu bé "say tình" với "nụ hôn đầu đời" mà hắn nói "ôi giao, đê mê thế". Cả đêm hắn chẳng ngủ mà cứ mơ màng về cái gọi là bốn bờ môi gặp nhau kiểu tối hôm trước. Câu chuyện bắt đầu từ cái ngày hắn tậu con Best "mới đét". Các cụ có câu: "Tậu trâu, cưới vợ, làm nhà" hắn đã làm được 1/3 rồi còn gì. À quên 2/3 chứ. Rồi đây chúng ta còn nghe thấy danh hắn nhiều với những đề tài còn "kinh" hơn nhiều, các bạn nhẩy?
5. Ta về với...ta
Rốt cuộc, vẫn chỉ có mỗi một mình mình là "lòng sông không sáng, bụi không mờ". Noel này ta về với ta. Vui ra phết. Ôi, tiếng chim Đại Kim hót hay thế. Phong cảnh cũng hữu tình là lạ à. Bánh khoai của cô "hắc Tuyết" thì ngon đáo để, mùi nưng nức tỏa qua cái rèm cửa màu xanh vào mũi mình. Ước gì trong túi mình lúc này có 500 đồng. (Cử nhân Tình)
**********
10h20' ngày 22 tháng 12 năm 2004: So găng tứ hùng
Bốn tên ngồi khoanh chân với vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, thỉnh thoảng lại thốt ra những lời đại khái như: "Ối giời ơi đắp chiếu rồi"; "mẹ kiếp, đen thế"; "a, cuối đời gặp Lan"; "cay thế, gần ù"... Với 52 cây tú lơ khơ, bọn chúng say sưa quên cả thời gian.
Ở xóm chúng tôi khá xa Trung tâm Hà Nội, vắng vẻ và đặc biệt là có 5 phòng thì cả 5 phòng ở không có một bóng dáng hoa hồng nào nên thú vui tiêu khiển duy nhất của chúng tôi là ngồi chơi bài. Dường như hôm nào cũng vậy, cứ ăn cơm xong là, thậm chí chưa ăn xong, mấy tên vẻ mặt đầy khiêu khích sang gọi "ham hố". Thế là OK.
Chúng tôi mua chủ yếu là góp tiền mua kẹo ăn. Hôm nào cũng thế đâm ra quen và "nghiện nặng", thậm chí gần thi rồi cũng "ham hố".
Nhớ ngày xưa ở Bùi Xương Trạch chúng tôi chẳng bao giờ chơi cái trò này mà chủ yếu là "gái gú". Bởi khi ấy ở xóm có rất nhiều phòng nữ. Tôi đây cũng bị tình yêu xoay cho chóng mặt, rùng mình. Chú Phước, GS Hiển cũng vậy. Cũng yêu tít mù. Chỉ có mỗi chú Tình là tiêu khiển bằng chát, vẽ vời hoặc viết nhật ký phòng...
Tôi chơi hay bị đen lắm. Toàn thua thôi. Bọn chúng cứ bảo tôi đỏ tình nhưng nào tôi có đỏ, thậm chí đen là đằng khác. Ấy thế mới thấy, ông trời có nhiều cái bất công lắm.
Có hôm chúng tôi chơi đến hơn 2 giờ sáng rồi bảo sau lần này là thôi nhưng do buồn quá lại không có nữ nên lại dính vào không dứt ra được.
Hiện giờ bọn tôi vẫn đang chơi để phân thắng bại vì danh dự phòng. Phòng 2 chúng tôi đã dẫn điểm và chiếm ưu thế. Chúng tôi có mỗi việc đánh bài là tiêu khiển. Tôi tin là lần sau tôi đánh bài sẽ đỏ.
*Ghi chú: Khi mà phòng 2 gần nhất. Chỉ còn 3 điểm nữa là nhất trong khi đó phòng 5 còn kém phòng 2 tới 6 điểm. Nhưng đùng một cái, GS ù, lại ăn chốt phòng 2 nên hiện giờ 2 phòng đã bằng điểm nhau. Không biết thế nào, chờ ván cuối này. Kịch tính ra phết. Vẫn chưa xong. Phòng 5 lại dẫn trước, phòng 2 lại bị tụt và phải phân chia thắng thua bằng ván này nữa. Ơ hay, vẫn chưa xong. Lại phải phân chia thắng bại bằng trận nữa. Chắc chắn trận này là xong. Cái hay, cái kịch tính của chơi bài là ở chỗ đó. Vì vậy nó cứ cuốn chúng tôi vào. Cuối cùng thì phòng 2 đã vô địch. Hai tên phòng 5 bại trận xấu hổ bỏ về luôn không chịu bình luận gì cả? Chán thật. (Tiến sỹ Tạo tường thuật trực tiếp)
Cùng lúc đó: Phóng viên - Cử nhân Tình tổ chức cuộc họp báo giữa hai Phòng: Bình luận sau trận đấu
Vậy là trận đấu mang tính chất danh dự của phòng 2 (Tạo - Tình - Giảng) và phòng 5 (Phước - Hiển) đã kết thúc. Chiến thắng của phòng 2 thể hiện đúng cục diện của trận đấu trên phản. Chúng tôi đang có mặt tại "two room". Và sau đây là cuộc phỏng vấn nhỏ với những người tham gia trận đấu!
PV: Thưa TS Phước! Xin TS cho biết đây có phải là trận đấu nhục nhã nhất của phòng 5 trước phòng 2 không? TS nhận thức gì về nguyên nhân dẫn đến thất bại của mình? Phải chăng phòng 5 không "đủ nhiệt"?
TS: Trước tiên, tôi gửi lời chúc mừng đến "đội bóng" phòng 2 vì chiến thắng này. Chúc mừng các cổ động viên của đội chủ nhà. Họ thật tuyệt và xứng đáng với được hưởng niềm vui chiến thắng...
PV: Nhớ lại kỷ niệm đau đớn của đội tuyển bóng đá Việt Nam tại Tiger cup 2004, Phòng 5 có lời trăn trối gì trước "người hâm mộ"?
TS: Thực tế là đến lúc này FC Five room đã thất bại. Thật ngộ nghĩnh và hơi buồn khi so sánh thất bại của chúng tôi với đội tuyển Việt Nam. Chúng tôi chỉ muốn nói rằng, tương lai vẫn còn ở phía trước và cơ hội vẫn còn rất nhiều. Một trận thua không làm ảnh hưởng đến chiến lược vươn ra tầm châu lục và thế giới của Five room. FC.
Tôi xin khẳng định: Phong độ là nhất thời, đẳng cấp là vĩnh viễn.
PV: Nói vậy có vẻ các bạn đang cho rằng, mình vẫn đang ở phong độ đỉnh cao? Hình như các bạn đang quá tự tin vào thực lực của mình. Nhưng theo giới chuyên môn đánh giá, Phòng 5 có một "mã tốc giáo sư" và e rằng như vậy là chưa đủ để làm nên những điều thần diệu. Một câu hỏi vui dành cho các bạn: Giấc ngủ trưa của các bạn thế nào sau mỗi lần "đỏ tình đen bạc"?
TS: Trước hết với cương vị là một HLV trưởng, tôi xin đưa ra một số nguyên nhân thất bại. Ngoài việc chúng tôi phải chơi dưới sức ép của hàng chục nghìn khán giả nhà thì chúng tôi đã bước vào trận đấu thiếu nhiều trụ cột. Văn Quyến, Văn Trương không kịp bình phục chấn thương nên chúng tôi buộc phải xếp một cầu thủ yếu về chuyên môn, kém về nhân cách, thiếu bản lĩnh là trung vệ Xuân Hiển Giáo sư vào đội hình ra quân. Cầu thủ này chơi rất tệ, liên tục để cầu thủ Văn Giảng "bắt bài" và không chống đỡ được các đợt tấn công của tiền đạo Minh Tình... Chắc chắn mùa giải tới sẽ không có Xuân Hiển Giáo sư trong Five room FC.
Sau mỗi thất bại, chúng tôi đều quên đi nỗi buồn và hướng tới tương lai tốt đẹp. Vì vậy mà chúng tôi ngủ rất ngon!
PV: Xin lỗi vì đã làm cắt ngang câu trả lời của các bạn nhưng hình như các bạn đang đi qua xa với một thực tế trần trụi như thế này. Xin các bạn đừng cay cú mà nghĩ lại sẽ thấy là chúng ta đang bình luận về một trận đấu tú chứ không phải là một trận cầu của đội tuyển Việt Nam.
Tôi hiểu hậu quả của những cuốn sách mang tên Các Mác và Ăng ghen toàn tập nhưng để bảo vệ cho một Giáng sinh an lành, tôi khuyên trên cương vị cá nhân, các bạn hãy về và ngủ một giấc thật ngon. Đừng cay cú và chờ đón những sứ mệnh lịch sử của mình.
Có lẽ tôi xin kết thúc cuộc phỏng vấn tại đây. Cảm ơn sự tham gia của người bại trận. Tôi biết các bạn đang cay cú. Đừng như thế nhá. Chào và hẹn gặp lại.
TS: Ồ, tôi là một người lạc quan và luôn hướng về phía trước.
Trong đợt tập huấn này tôi đã muốn nâng cao "thể lực" cho các cầu thủ và áp dụng bài tập kinh điển "Mác - Ănggen toàn tập". Song nó đã không có tác dụng và trước khi trận đấu diễn ra, cầu thủ Hiển đã sốt đến 39,5 độ C và có những biểu hiện co giật bất thường.
Tôi khẳng định Five room FC sẽ tiến lên phía trước, không cay cú và khẳng định mình.
CHúc các bạn Giánh sinh vui và an lành.
Thanks! Good bye!
PV: Oh, yes!
(11h30' ngày 22 tháng 12 năm 2004)
Đại diện Phòng 2 (Vũ Minh Tình - đã ký)
Đại diện Phòng 5 (TS Lê Đình Phước - đã ký)
Ngày 23 tháng 2 năm 2006: Ảo ảnh
Hơn một năm để cuốn nhật ký được sống lại. Tôi muốn viết tiếp để những kỷ niệm nơi này đừng bao giờ tan biến. Tôi cũng không thể ngờ được rằng, sau chỉ một năm hai tháng thôi mà đã có những sự thay đổi lạ lùng ở nơi này.
Chúng tôi vẫn ở đây - cái xóm trọ tiếp sau Bùi Xương Trạch. Chỉ có điều cảnh tình giờ đã khác quá. Hai hôm trước, bác Thế (501) quay lại. Sự xuất hiện của Tuyền, Tùng, Vỹ đã làm cho bữa nhậu thêm phần sống động. Chúng tôi nhắc lại những câu chuyện ngày xưa, rồi uống rượu, rồi ca hát. Hội tàn lúc 11 giờ 30, không khí xóm trọ lại trở lại yên ắng như nó vốn có. Những khúc đờn ca trữ tình của bác Nam lại vang lên huyền diệu làm sao.
Đúng, hơn một năm nhưng giờ đây đã là những sự đổi khác. Nếu như những ngày cuối năm 2004, vẫn còn nhắc đến một địa danh là Cầu Giấy thì bây giờ nó trở nên xa xôi và mờ ảo hơn. Một miền quê không có em. Trong những khoảng thời gian qua, mỗi con đường nơi đây đã gắn với biết bao nhiêu là kỷ niệm. Những đêm bên sân bóng Đại Kim nhìn về phía cánh đồng, những ngày cùng nhau đi quanh những con đường tím ngắt một màu hoa bằng lăng. Tôi bàng hoàng và sững sờ khi người ấy đã ra đi để lại một niềm đau và niềm thương nhớ. Tôi tiếc cho kỷ niệm không kịp để gọi thành tên, tôi tiếc cho những tháng năm đến với những huyền diệu rồi đi với những cay đắng. Tôi tiếc rồi tôi sợ, khi lớp bụi thời gian không đủ dầy để khoả lấp đi những điều cứ thường trực, cứ hiện hữu trong lòng. Tôi muốn gào thật to để được quay về và làm lại những ngày ở Bùi Xương Trạch. Chỉ một sự lỡ làng, một sự muộn mằn đã khiến tôi đánh mất đi những gì lẽ ra tôi cần có.
Có những sự xuất hiện trong những ngày đặc biệt nhưng không có nhiều niềm an ủi bởi có một vòng tay khác rộng lớn hơn để ôm trọn kỷ niệm về phía họ rồi. Tôi đã gắng gượng để gom những lá bằng lăng màu sắc nhất, rực rỡ nhất để tạo ra một bức tranh bằng lá khô. Rồi chủ nhân của nó xuất hiện làm tôi chuếnh choáng trong đêm khuya. Tôi đã có kỷ niệm, đã có niềm an ủi nhưng tôi không có quyền phán xét nó. Tôi buồn. Tôi muốn khóc. Tôi muốn cho họ thấy rằng, tôi đang đau khổ, tôi đang khuỵ lụy trước sự lỡ làng của những ham muốn tầm thường. Đã bao ngày như thế tôi bước ra khỏi phòng và đi theo những khúc quanh. Nó đưa tôi đến một nơi mà đến tận bây giờ tôi vẫn không thể hiểu nó là con đường có thật hay là con đường trong mộng. Ngày mà sự chia ly rợn buồn trên khoé mắt, tôi mới hiểu giấc mơ đã kết thúc. Một thực tại trần trụi buộc tôi phải đối diện với căn phòng cô độc. Bác Tạo và Hợi thì đã chuyển vào phòng trong cùng, Giáo sư thì ly hương sang Triều Khúc để Phước bơ vơ có một mình. Tôi đã tưởng mình sẽ không chịu nổi những lúc mà bác Giảng đi vắng. Rồi tôi lại trở về với kiếp của loài ma. Tôi ẩn, tôi hiện, tôi mờ, tôi rõ như một phép thần huyền hoặc.
Hội rượu chẳng biết vì lý do gì lại chuyển từ Phùng Khoang xuống Đại Kim. Mình lỡ nhịp khi ca một bài ca đã rơi vào quên lãng. Mình không trong hội rượu. Chỉ có một mình tôi cứ vui, cứ buồn những điều không có thật. Tôi lại tìm cách giải thoát mình bằng những cuộc dạo đêm quanh xóm trọ. Thú thực tôi cũng thấy thú vị vì nơi đây vào ban đêm thật yên ắng nhưng trời thì lại chợt sáng giữa đêm khuya như thể có một sự sẻ chia với sự ngổn ngang của một cõi lòng sâu kín. Tôi đứng ven hồ. Tôi nhìn lên các vì sao. Tôi đưa mắt về phía những chùm bằng lăng đang kết quả nhưng khẳng khiu cành là mùa xuân. Có một chiếc xe màu đỏ đang lừ lừ tiến đến phía tôi. Nhưng đến nơi tôi mới sực tỉnh nhận ra đó là một chiếc xe của một người khách lạ chứ không giống những gì mình hình dung khi chờ đón một người bạn đã quá đỗi thân quen với tôi những tháng ngày xưa cũ.
Rồi những ý thơ tuôn ra như ảo ảnh. Một tập thơ tình mùi mẫn đã ra đời. Những điệu thơ cứ buồn và sầu đến lai láng bởi có một sự xung đột, một sự đấu tranh gay gắt giữa hai nửa của một chỉnh thể. Tôi dành tặng những vần thơ này cho kỷ niệm và cho những gì thơ dại và trong trắng nhất.
Tôi đã sắp ra trường. Tôi đã sắp không còn được là chàng sinh viên lãng mạn, mộng mơ và nhiều khát vọng. Giờ tôi mới hiểu, có những mối lo thường trực trong mình. Nó chiếm đoạt tâm trí tôi làm cho những nỗi dày vò khác tạm lắng xuống nhưng lại cứ gợn lên những mối lo toan, suy nghĩ. Tôi chỉ muốn một thời gian thật ngắn để được sống là chính mình, để được tự do, được thảnh thơi trong những khúc hát, vần thơ đơn thuần là những giai điệu và vần điệu trong sáng nhất. Tôi thèm một giây phút bình yên bên người tôi yêu. Ở nơi đó chỉ có nhịp đập của những trái tim ham sống dậy và muốn sống trọn vẹn với cuộc đời.
Hãy trả lời tôi đi. Tôi đang trải qua những gì? Tôi cần phải thay đổi, đúng không? Liệu có ánh mắt nào đang hướng về phía tôi ở một nơi thầm lặng. Và tôi, mắt vẫn hướng về nơi xa, tim vẫn đập những hồi thổn thức nhưng khối óc rạn vỡ và cái dạ dày đày đoạ trong ảo ảnh. Tôi lại thèm một giấc ngủ và trong đó có những giấc mơ đẹp
Ngày 28 tháng 12 năm 2006: Mùa Giáng sinh
Mùa Giáng sinh. Những ngày cuối năm đang đến. Tôi bàng hoàng nhận ra, tất cả đã trở thành kỷ niệm. Giờ này chúng tôi mỗi đứa một nơi, mỗi đứa một cuộc đời, hăm hở bước vào cuộc sống. Khó khăn và những bộn bề hằn lên những khuôn mặt còn non nớt.
Vậy là chúng tôi đã xa nhau, xa Đại Kim, xa xóm trọ thân yêu hôm nào. Chỉ còn lại những kỷ niệm chẳng biết kể cùng ai. Tôi thì trở về quê nhà vật lộn với ý định tìm kiếm một công việc gần nhà. Bác Tạo cũng thế. Phước, Hiển cũng mỗi người một số phận ở những phương trời khác nhau. Lúc này mới thấy yêu, thấy quý tuổi sinh viên, muốn được sống lại những khoảnh khắc đáng giá ấy.
Căn phòng của chúng tôi ngày xưa giờ không còn được gọn ghẽ như cũ nữa. MỘt người duy nhất còn lại ở nơi này là Bác Giảng. Mỗi lần có dịp quay trở lại căn phòng ấy, lòng tôi lại xốn xang thật nhiều kỷ niệm. Những sinh viên mới đang ở xóm trọ này hẳn không thể nào biết để có thể hiểu được cái sôi động của xóm trọ này mấy tháng trước đây. Họ sẽ không thể nào hiểu nổi chúng tôi đã sống với nhau thân thiết đến nhường nào. Những đêm ngày có nhau, những lúc giận dỗi, bực tức nhau giờ cũng đã chẳng thể nào có cơ hội được sống lại. Tôi thèm gặp lại họ, nhìn những khuôn mặt thân quen, quá đỗi gần gũi để được nghe anh Nam hát, nhìn bác Thuật vẽ, nghe Giáo sư cãi nhau với Tiến sỹ Phước hay nhìn bác Tạo ngủ. Thú thực, những ngày bên nhau là những tháng năm đẹp đẽ nhất trong cuộc đời mỗi sinh viên chúng tôi.
Ra trường đã nửa năm mà chúng tôi chưa ai yên phận. Có lẽ cuộc sống còn nhiều những thách thức nhưng chúng tôi sẽ sống xứng đáng với những ngày bên nhau.
Ngày 22 tháng 1 năm 2007: Lời nhắn gửi
Bác Tạo thân mến!
Tìm kiếm được một việc làm sau khi ra trường là một hạnh phúc vô bờ. Dù đồng lương ít ỏi, dù phải xa cách người yêu nhưng hãy gắng vượt qua những khó khăn đó để khẳng định bản thân mình. Bác là người có những ước mơ thật đẹp. Mãi giữ vững một niềm tin Bác nhé! Chúc bác và L mãi mãi hướng về nhau và sớm tìm cánh én báo tin vui về cho mọi người xóm mình. Chúc Hạnh phúc và thành công.
Giáo sư Hiển thân mến!
Kết quả học tập của Giáo sư sau khi ra trường không tốt lắm. Rất may là không phải học lại thêm năm nào. Lúc này anh em vẫn không có tin tức gì của giáo sư. Hy vọng giáo sư vẫn còn nhớ đến anh em để mà cầu mong ch oanh em những măy mắn trong cuộc sống. Giáo sư là người mang nhiều tai tiếng nhất trong những anh em ly hương từ KTX Mễ Trì nhưng quá khứ đã qua rồi. Chuyện yêu đương lăng nhăng, chuyện cờ bạc đêm ngày, chuyện cãi lộn nhau với Phước, chuyện vì giáo sư mà cả xọm trọ phải ra hầu Công an trong đêm... Tất cả đã đi vào dỹ vãng. Dù thế nào chung ta cũng đã từng là anh em, từng vun vén cho những kỷ niệm đẹp đẽ những ngày xa nhà. Đó mới là điều quan trọng nhất. Có thể trong cuộc sống tương lai, Giáo sư sẽ gặp nhiều khó khăn với cá tính của mình nhưng chúng tôi luôn hướng về giáo sư và mong giáo sư ngày càng hoàn thiện hơn. Mãi nhớ về nhau giáo sư nhé.
Phước xa!
Có lẽ Phước chẳng nghe được những gì tôi nói lúc này nhưng nếu đã dành cho nhau những tình cảm đẹp hẳn còn chút linh cảm về nhau?
Tôi chia sẻ với Phước về sự thất bại ban đầu khi có ý định xin vào Trường Cao đẳng Thống kê. Tôi cũng hiểu, đã có những khó khăn tháng ngày Phước làm việc ở quán bia trên Phố Huế. Và tôi cũng mừng khi Phước đang có triển vọng lên làm việc ở Lạng Sơn. Vậy là sẽ gần Tuyền. Hai người đã từng "vào sinh ra tử", bên nhau suốt những tháng ngày dài, sẽ biết cách chở che nhau trong cuộc sống khó khăn trước mắt. Tôi đã gặp Ch và nói chuyện. Ch không còn yêu Phước nữa và đã có người yêu mới. Nhìn cái vẻ thất vọng của Ch, tôi biết Ch đã từng đặt nhiều hy vọng vào Phước. Nhưng quá khứ đã qua rồi Phước ạ. Hãy để cho Ch thực sự thanh thản với sự lựa chọn của mình. Chúng ta vẫn còn rất yêu mến Ch nhưng tương lai của cô ấy không nên gắn chặt với chúng ta. Hãy cầu mong cho cô ấy được hạnh phúc, Phước ạ!
Tôi hiểu, dù là người khác biệt tôi khá nhiều nhưng Phước vẫn dành cho tôi sự tôn trọng. Điều đó khiến tôi rất vui. Ngày hôm nay đã thực sự xa nhau, nhưng dù thế nào tôi vẫn nhớ về Phước và mong Phước hãy bớt đi những tự ái cá nhân, những phút đánh mất mình, những giây nông nổi để cùng tôi hướng đến một tương lai tốt lành cho tất cả chúng ta.
Tuyền à!
Chúc mừng vì Tuyền đã đi làm. Chúc mừng vì Tuyền đã có cách bảo vệ tình yêu của mình. H là một cô gái có rất nhiều ưu điểm. Hy vọng hai người sớm kết hôn và nhớ báo cho chúng tôi. Dù hoàn cảnh không cho phép tôi tới dự lễ thành hôn của hai người thì tôi vẫn sẽ cầu mong cho hạnh phúc sẽ đến với cuộc đời của hai bạn.
Chuyện về chúng ta có lẽ đáng nhớ nhất vẫn là những ngày ở Bùi Xương Trạch? Không kéo lại quá khứ được nữa nhưng tương lai tốt đẹp nằm trong tầm kiểm soát của chúng ta. Tuyền là một thanh niên trẻ tuổi, lãng mạn, phong cách và tốt bụng. Có đôi lúc vô tâm nhưng đó chỉ là khi Tuyền không sống là chính mình. Ai cũng vậy, có những điểm tốt và cả những điểm xấu. Sống sao để cho bạn bè nhớ tới là đã thành công rất lớn rồi.
Cố gắng giữ liên lạc với nhau Tuyền nhé. Mong có một ngày gần đây sẽ được hội ngộ.
Tạm biệt Đại Kim, tạm biệt Hà Nội, tạm biệt thời sinh viên, tạm biệt những con người đã gắn với tôi biết bao nhiêu kỷ niệm. Chúc cho những tháng năm xưa cũ không bao giờ đi vào quên lãng! Chúc sự bình an tới tất cả mọi người. Sẽ mãi mãi nhớ về nhau, mọi người nhé...