12 thg 8, 2009

Những tâm hồn cao thượng không bao giờ cô đơn


Sáng nay trước khi đi làm kịp bóc lịch và đọc câu danh ngôn trên đó: "Những người có tâm hồn cao thượng không bao giờ cô đơn" (P.Sidney). Trên đường đi làm tôi đã cứ mãi nghĩ đến câu danh ngôn ấy. Có lẽ nó rất gần với cuộc sống của tôi, với những người hàng ngày tôi tiếp xúc, với công việc hàng ngày tôi vẫn làm. Trong tôi lại mường tượng ra biết bao điều kỳ diệu của cuộc sống.

1. Những tâm hồn cao thượng:

Hồ Chí Minh, người cả một đời vì nền độc lập tự do của dân tộc Việt Nam. Người mang trong mình bao hoài bão về sự nghiệp đấu tranh, giải phóng loài người. Chắc chắn người không cô đơn vì cả dân tộc Việt Nam đều coi người như người cha già của dân tộc.

Thầy tôi - vị giáo sư đáng kính không bao giờ chịu lây dính vào những đồng tiền dơ bẩn của cuộc sống. Cuộc sống đối với thầy là những trang sách, những sáng kiến, phát minh và tâm huyết được truyền đạt cho những lứa sinh viên khả năng tư duy, sáng tạo, khả năng đối chọi với những bất công trong cuộc sống. Thầy vẫn hay nói với những thế hệ sinh viên: "Người hạnh phúc nhất là người mang lại hạnh phúc cho số đông người nhất". Sao nó giống câu nói hôm nay tôi đọc trên lịch. Bắt đầu từ giây phút ấy, tôi đã thực sự tin, những tâm hồn cao thượng không bao giờ cô đơn, ngược lại, người có tâm hồn cao thượng sẽ là người hạnh phúc nhất.

Cha mẹ tôi, người luôn dạy tôi cách sống đúng đắn và trung thực, người đã dạy tôi phải biết sống cao thượng, vị tha, nhân ái để giúp tôi vững tâm hơn vào cuộc sống bon chen, vòng danh lợi nhiều cạm bẫy. Họ với tôi là tấm gương về đức kiên trung về lòng quả cảm, những người đã vượt lên những nhọc nhằn của số phận để sống có lương năng và lương tri. Tôi tự hào khi được nối tiếp những chặng đường cha mẹ tôi đã đi.

2. Sự cô đơn là gì?

Nhiều khi tôi cũng cảm thấy thực sự cô đơn.

Đó là khi người tôi yêu quý không thực sự đồng cảm trong những quyết định của tôi.
Đó là khi những bạn bè của tôi đã hiểu sai sự chân thành của tôi
Đó là khi tôi phải một mình bôn ba với những nhọc nhằn và đối đầu với biết bao nhiêu cám dỗ của cuộc sống trong những năm tháng sinh viên.
Đó là khi tôi mất đi những người tôi yêu thương.
Đó là khi tôi thất bại trong công việc, trong cuộc sống

Sự cô đơn đó có những lúc tưởng như đã nhấn trìm tôi. Nhưng chính những tâm hồn cao thượng, chính những người tốt một cách bình dị đã đến với tôi và cho tôi sự trở che để tôi tin tưởng vào mình và những khả năng của mình và cống hiến sức mình cho tập thể, cho cuộc sống. Họ đã cho tôi thấy một tâm hồn cao thượng và tôi được hồi sinh từ khi ấy.

3. Tôi không bao giờ cô đơn:

Giờ đây tôi thấy mình không bao giờ cô đơn. Xung quanh mình còn biết bao nhiêu những điều mới mẻ chưa khám phá hết, biết bao nhiêu những người khát khao được những sự sẻ chia. Tôi đồng cảm với họ và muốn cùng họ hướng đến một cuộc sống tốt đẹp.

Là người cán bộ chính sách, tôi thực sự thấy cần phải đặt lối sống cao thượng, một nhân tâm trong sáng làm định hướng vươn tới những đỉnh cao. Những vui buồn trong công việc, tất cả là để hướng đến một cuộc sống tốt đẹp hơn cho xã hội.

Tôi vẫn biết những đóng góp của mình là quá nhỏ bé cho cuộc đời nhưng tôi tin sự cố gắng của mình cũng đã làm dịu phần nào nỗi đau, sự mất mát hy sinh của biết bao những cảnh đời bất hạnh. Trong số họ có những người có công với nước (là những thương binh, bệnh binh, những gia đình liệt sỹ), có những người lại là nạn nhân của cuộc sống (những người tàn tật, tâm thần, những trẻ mồ côi, những người phụ nữ đơn thân nuôi con, những người bị nhiễm căn bệnh thế kỷ HIV, những người nghèo khó). Nhìn họ trong cuộc sống hàng ngày, tôi lại thêm vương vương niềm thương cảm, muốn làm một việc gì đó, muốn sẻ chia một chút gì đó để cho tâm hồn thêm vơi nhẹ nỗi ưu sầu, day dứt, để rộng lòng, để cao thượng, để khỏi cảm thấy cô đơn.

Ngày mai đang bắt đầu từ ngày hôm nay. Tôi tin cuộc đời không phụ công những người có lòng. Cố sống sao cho tốt, thì tâm hồn đã được gột rửa trong cõi thanh cao...

7 thg 8, 2009

Ca sỹ Tân Nhàn: Nghị lực vươn lên


Tôi biết đến Tân Nhàn từ hồi còn học phổ thông. Khi đó Nhàn học lớp B1 còn tôi học lớp A3 của Trường THPTA Kim Bảng. Có chung niềm đam mê với âm nhạc nên chúng tôi quen nhau và hát cùng nhau rất nhiều trong các chương trình văn nghệ do Nhà trường tổ chức và cả các chương trình văn nghệ do huyện tổ chức tại Nhà văn hóa trung tâm huyện. Đi hát cùng nhau nhiều nên tôi cũng có điều kiện để tiếp xúc và nói chuyện với Nhàn nhiều. Nhàn là một cô gái đặc biệt. Đặc biệt bởi vì cô ấy đã không bao giờ bằng lòng với những gì mình đã có và luôn cố gắng vươn lên để khẳng định mình. Do khả năng học văn hóa có hạn nên Nhàn đã không thi đỗ vào phổ thông mà phải đi học bổ túc nhưng sau đó Nhàn vẫn tiếp tục cố gắng để thi được vào trường công lập. Hoàn cảnh gia đình Nhàn thì bạn bè ai cũng biết, không rảnh rang gì về mặt kinh tế. Có nhiều khi bạn bè còn thấy Nhàn đi hát ở các quán cà phê ngoài giờ học để kiếm tiền đi học ôn Đại học. Khi Nhàn thi đỗ vào nhạc viện Hà Nội, ai cũng nói đó là một sự đền đáp xứng đáng với những nỗ lực của Nhàn. Chúng tôi vẫn luôn say mê với giọng hát ngọt ngào, giàu cảm xúc đó.
Tôi còn nhớ, bài hát đầu tiên mà tôi được nghe Nhàn hát là bài: "Cho tôi yêu" - một bài hát về tuổi hồng thật hay và ý nghĩa. Kể từ giây phút ấy, tiếng hát của Tân Nhàn đã thực sự in sâu trong tâm trí tôi. Mỗi lần đi diễn cùng nhau, ngồi bên cánh gà chờ đến lượt mình biểu diễn, tôi vẫn thường rất lắng nghe phần trình diễn của Nhàn. Thực sự đó là một giọng hát có sức mê hoặc đến lạ kỳ.
Rồi duyên kỳ ngộ, hai đứa lại gặp nhau trong ngày khai giảng năm học mà tôi và cả Nhàn đều đã đỗ Đại học và chuẩn bị lên trường nhập học với vai trò là đại diện những học sinh xuất sắc về báo công thầy cô mùa thi đại học 2002. Và cũng là một điều kỳ lạ nữa là đó cũng chính là lần gặp nhau cuối cùng cho đến thời điểm này. Tôi thì vẫn hàng ngày được chứng kiến sự trưởng thành của Nhàn, thấy Nhàn xuất hiện trên tivi khi Nhàn đạt Giải Nhất cuộc thi Tiếng hát Truyền hình Hà Nam rồi cũng thực sự xúc động khi chứng kiến Nhàn có những bứt phá ngoạn mục trong Sao Mai 2005 để giành giải nhất dòng dân gian. Đó là những phần thưởng xứng đáng cho những nỗ lực không biết mệt mỏi của Nhàn. Thành tâm tôi xin chúc mừng Nhàn vì điều đó.
Thời gian trôi thật nhanh, giờ Nhàn đã trở thành một ca sỹ nổi tiếng được mọi người mến mộ. Mỗi lần nhìn thấy Nhàn hát trên tivi tôi lại thầm nhớ lại ngày hai đứa cùng tham gia vào các chương trình văn nghệ quần chúng. Cũng gói ghém và lưu giữ được rất nhiều kỷ niệm. Những dòng lưu bút Nhàn dành tặng khi chia tay thời áo trắng vẫn còn đó. Những bài hát hai đứa hát song ca vẫn âm vang trong lòng mỗi người. Những buổi đi diễn đêm, những lần xin nghỉ giờ học để đi hát phục vụ các hội nghị quan trọng, chúng tôi đã có lúc là những người bạn thực sự thân thiết.
Tôi vẫn luôn mến mộ tài năng của Nhàn và vẫn hy vọng một ngày được gặp lại để hai đứa cùng nhau hát lại những khúc hát ngày xưa. Thành tâm từ lòng mình, tôi chúc Nhàn luôn thành công trên bước đường đã chọn, mãi giữ được lòng yêu quê hương, những phẩm chất tốt đẹp của người con Kim Bảng anh hùng và giàu nghĩa tình để mang đến cho đời những tiếng hát thực sự trong trẻo và giàu yêu thương.